Chương trước
Chương sau
Mọi người cùng ngồi xuống suy nghĩ thảo luận một chút.

Tuy bọn họ đều là tổ chức lính đánh thuê, nhưng với một đối thủ nắm giữ nhiều quân đội riêng như Sâm Đức, không dễ dàng chiếm được lợi.

Cho nên việc này chỉ có thể lựa chọn ám sát, nhưng ám sát Sâm Đức có độ khó khăn rất cao, cho dù giết được cũng sẽ bị đuổi giết nguy hiểm. Để phòng ngừa, tốt nhất bọn họ nên nghĩ ra một biện pháp có thể khống chế tạm thời được quân đội riêng của Sâm Đức.

Phó Vân Tĩnh nói: “Tôi hoài nghi rất có thể trong mấy năm nay, các gia tộc lớn cũng đang bồi dưỡng lực lượng quân đội riêng cho mình.”

Tạ Thần Vũ cũng có cùng suy nghĩ như vậy, anh nói: “Trước đây tôi cũng có ghi lại một video.”

Vừa dứt câu, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh.

Đám người Lão Tiền cùng Tân Minh Thủy khó hiểu đầy mặt: “Video gì cơ?”

Từ trước đến nay, Địch Tuần vẫn luôn là kẻ thích bắt bẻ người, nghe vậy liền nhẹ nhàng “Chậc” một tiếng, thật chẳng muốn tiết lộ một chuyện quan trọng như vậy với đám Du Kình. Thế nhưng cháu trai đã đưa ra quyết định rồi, anh sẽ không phản đối, chỉ cúi đầu uống một ngụm cà phê.

Từ khi biết được cậu nhỏ cũng ở bên này, Tạ Thần Vũ cũng tự đoán được, có lẽ chỉ có Phó Vân Tĩnh là biết rõ chuyện này. Lúc bấy giờ, anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ mở máy truyền tin ra, mở một video lên.

Sự tình phát triển đến bước này không cần phải lừa gạt nhau làm gì nữa, anh nói: “Vốn dĩ tôi muốn dùng video này để câu tên Sâm Đức, nhưng vừa hay bây giờ sử dụng cũng được.”

Năm đó thời gian có hạn, video chỉ ghi lại mười mấy giây, nhưng cũng đủ để cho mọi người thấy rõ được nhân vật chính ở bên trong.

Lúc này đám người Lão Tiền mới chợt hiểu được ý của anh, lập tức trợn mắt há hốc mồm.

“Cậu……” Lão Tiền đang ngồi ở bên cạnh Tạ Thần Vũ, giật mình quay đầu nhìn anh, “Sự kiện Silent kia thật đúng là cậu làm?”

Tạ Thần Vũ “Ừ” một tiếng.

Tập thể Du Kình: “……”

Cái tên canh cửa này thế mà lại khủng bố đến mức này!

Lão Tiền ngơ ngác nhìn Tạ Thần Vũ, biết rõ tình huống không đúng, nhưng thói quen đã được nuôi dưỡng nhiều năm không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được. Hắn vẫn theo bản năng mà muốn đổi một ít tiền.

Tạ Thần Vũ không quan tâm đến ánh mắt của hắn, gửi video qua cho Phó Vân Tĩnh. Sau khi bàn chuyện sắp xếp xong xuôi, vừa tạm thời kết thúc cuộc họp, anh liền kéo Tống Ngạn trở về phòng.

Hai người mới vừa đứng lên, Tạ Thần Vũ liền nghe thấy bên phía Lão Tiền chợt vang lên một tiếng nuốt nước miếng rõ ràng. Anh trầm mặc nhìn vị Alpha cao to này, đoạn lại kéo Tống Ngạn đi vào phòng ngủ.

Vừa mở cửa ra, anh liền nói: “Lão Tiền vừa mới nhìn anh mà nuốt một ngụm nước miếng.”

Tống Ngạn liếc nhìn anh: “Hắn đang hướng về tiền mà thôi.”

Tạ Thần Vũ bất đắc dĩ: “Rốt cuộc vì sao hắn lại yêu tiền đến vậy?”

Tống Ngạn nói: “Em cũng không biết trong mấy phiên bản kia cái nào là thật nữa.”

Tạ Thần Vũ nói thêm vài câu chọc cười. Trong lúc đó anh cũng âm thầm quan sát cậu, thấy vẻ mặt và giọng điệu của cậu vẫn rất bình thường, bèn vươn tay luồn vào những sợi tóc của cậu, nhẹ nhàng xoa.

Tống Ngạn cảm nhận được xúc cảm dịu dàng ở trên da đầu, rốt cuộc thần kinh căng chặt cũng dần dần được thả lỏng, cảm xúc đột ngột dâng lên, hai mắt vẫn luôn lạnh lùng bình tĩnh nay lại thấm đượm một chút đau buồn.

Tạ Thần Vũ đau lòng, duỗi tay ôm lấy cậu.

Tống Ngạn vùi cả người vào trong lồng ngực anh, đôi tay níu chặt lấy quần áo anh.

Tạ Thần Vũ càng đau lòng hơn, nhưng trong lòng thì lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: Ngạn Ngạn có thể xả ra được là tốt rồi, chỉ sợ cứ nghẹn mãi trong người thôi.

Anh liên tục hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, yên lặng dỗ dành cậu.

Hai người ôm nhau thật lâu, lúc sau Tống Ngạn mới hơi chút giật mình.

Tạ Thần Vũ vội vàng cúi đầu, thấy khóe mắt cậu có một vết đỏ rất nhỏ, vẻ mặt vẫn rất bình thường, nhưng lại khiến cho người nhìn cảm giác được thần kinh của cậu không còn căng thẳng như lúc vừa rồi nữa.

Tống Ngạn nói: “Em không sao.”

Cha mẹ rời đi đã lâu, lâu đến mức cậu đã tự hình thành thói quen, cậu đã sớm học được cách tự điều chỉnh cảm xúc của mình.

Đáy mắt cậu mang theo vài phần lạnh lẽo, nghĩ thầm: Lần này có sao thì cũng sẽ là người khác.

Tạ Thần Vũ lại kiên nhẫn ở cùng cậu một hồi, lúc này mới nắm tay cậu đi ra ngoài.

Phó Vân Tĩnh đang liên lạc với các cấp dưới. Địch Tuần thì đang nhắn tin, không biết là đang nói chuyện phiếm với ai. Đám người Lão Tiền và Tân Minh Thủy thì ai bận việc nấy, căn phòng khách vô cùng an tĩnh.

Bọn họ đều biết Tạ Thần Vũ đang ở bên cạnh giúp Tống Ngạn tiêu hóa cảm xúc, nên tất cả đều ăn ý mà không đến quấy rầy. Lúc này thấy hai người đi ra, cả bọn mới bổ sung thêm một vài chi tiết đã thảo luận cho hai người họ.

Bất kể các gia tộc lớn có đang nhìn chằm chằm về phía bên này hay không, khả năng cao là phía Sâm Đức không có. Vậy nên đối với bên ngoài, Tạ Thần Vũ cùng Địch Tuần vẫn duy trì mối quan hệ bình thường đối với bọn họ, làm một lá bài ẩn.

Tạ Thần Vũ và Địch Tuần cũng có cùng suy nghĩ như vậy, liền “Ừ” một tiếng.

Lúc này đã đến giữa trưa, các tâm phúc của Tạ Thần Vũ đã trở lại, một lần nữa kiểm tra độ an toàn của con đường hành lang.

Có lẽ là sợ bị bắt được nhược điểm nên các gia tộc lớn chỉ lén lút cài gửi một chiếc máy chiếu và không phái người theo dõi quanh đây. Vì thế Tạ Thần Vũ cùng Địch Tuần yên tâm mà quay về phòng của mình.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau chính là lễ tang.

Mà một ngày một đêm gần 24 tiếng đồng hồ, cũng đủ cho các thành viên khác của Du Kình đuổi tới.

Các gia tộc lớn luôn xem Du Kình như những kẻ điên, Phó Vân Tĩnh liền điên cho bọn họ xem. Vì vậy cấp dưới lũ lượt chạy tới hắn cũng không lên tiếng ngăn cản, có thể nói là gióng trống khua chiêng.

Sâm Đức vẫn luôn chú ý động tĩnh ở tinh cầu chính, tự nhiên cũng thu được tin tức này.

Không chỉ có gã mà các tổ chức còn lại cũng bắt được tin tức này, không khỏi có chút líu lưỡi, không hiểu Du Kình đang muốn làm gì.

Dưới sự chú ý của nhiều người, Du Kình đồng loạt mặc tây trang màu đen, đến dự lễ tang.

Sâm Đức cũng vừa mới đến. Hôm nay, gã đột nhiên nhớ đến trước đây gã đã từng lừa thủ lĩnh đời trước của Du Kình, nên liền đi về phía đám người Du Kình, muốn biết loạt hành động này của họ có liên quan gì đến gã hay không. Gã là người luôn thích mang nguy hiểm ra ngoài chỗ sáng.

Du Kình được sự đồng ý ngầm của Phó Vân Tĩnh, không hề che giấu sự ác ý, lập tức đồng loạt nhìn thẳng về phía gã.

Sâm Đức hơi ngừng bước chân, trên gương mặt tràn ngập tàn ác gợi lên một nét cười: “Dường như người của ông chủ Phó đối xử với ta không được thân thiện cho lắm.”

Phó Vân Tĩnh bày ra vẻ mặt bình tĩnh: “Đúng vậy, sáng sớm hôm qua chúng tôi mới nhận được một lễ vật ngoài ý muốn, không biết tướng quân có hứng thú muốn nhìn xem thử hay không?”

Sâm Đức nhướng mày: “Ồ?”

Phó Vân Tĩnh nhìn gã: “Nói chuyện một chút được không?”

Nơi này là nhà chính của gia tộc Gershwin, rất đông người.

Sâm Đức ra lệnh một tiếng, lập tức đội cảnh vệ liền nhanh chóng dọn ra một gian phòng trống, đứng canh chừng ở bên ngoài. Người của Du Kình cũng canh giữ ở gần đó, bảo đảm một con ruồi bọ cũng không thể bay lọt vào.

Trong phòng, hai người ngồi xuống đối diện nhau. Phó Vân Tĩnh cũng không nhiều lời, ném máy chiếu video qua cho gã xem.

Sâm Đức mở ra xem xong, vẻ mặt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.

Phó Vân Tĩnh nói: “Xem sắc mặt của ngài, là không biết bọn họ lén lút ghi lại video này sao?”

Sâm Đức không để ý tới những lời này, híp mắt nhìn chằm chằm vào Phó Vân Tĩnh: “Các người hẳn là rất hận ta mới đúng.”

Phó Vân Tĩnh gật đầu: “Đương nhiên.”

Sâm Đức hỏi: “Vậy ý của ông chủ Phó bây giờ là như thế nào?”

Phó Vân Tĩnh nói: “Tôi muốn biết chuyện năm đó có những ai tham dự vào.”

Sâm Đức ngẩn ra, tiếp theo chợt “Ha” một tiếng, dựa vào sô pha phía sau: “Ông chủ Phó thú vị thật đấy.”

Không ôm hận đi ám sát gã, mà là chạy đến trước mặt gã xé rõ mọi chuyện, trực tiếp hỏi thẳng đồng lõa thế này.

Thật là biết suy nghĩ.

Vẻ mặt Phó Vân Tĩnh vẫn không thay đổi.

Đây là kết quả thương lượng của bọn họ. Bởi vì lén lút điều tra quá mức phiền toái và cũng tốn thời gian, nên không bằng tìm hỏi Sâm Đức.

Với tình hình hiện tại, độ cảnh giác của Sâm Đức và các gia tộc lớn đều rất cao, sẽ khó ám sát hơn rất nhiều so với thông thường. Thật ra, cách làm ổn thỏa nhất lúc bấy giờ là tạm thời kìm nén cảm xúc, sau này sẽ tìm cơ hội đến báo thù sau. Nhưng lúc này đang ở trong thời kỳ đặc biệt, bọn họ có thể tìm được một cơ hội tuy vô cùng nguy hiểm nhưng cũng cực kỳ có lợi.

Hắn nói: “Bọn họ đã đâm ngài một đao, ngài cứ thế mà vẫn bao che cho bọn họ?”

Đương nhiên Sâm Đức sẽ không, hiện tại gã chỉ mong cho đám người đó sẽ rơi vào con đường chết mà thôi.

Các gia tộc lớn đã chiếm cứ trăm năm ở tinh vực Gauze, đã ăn sâu bén rễ. Nếu không phải đột nhiên trở mặt giết chết hết cả lũ bọn họ cũng sẽ có hại đến gã, thì gã đã xuống tay từ lâu rồi. Hiện tại có người muốn ra tay làm giúp gã, gã cảm thấy quá đỗi vui mừng, xong việc còn có thể đẩy một cái danh giết người báo thù cho đám Du Kình, một công đôi việc.

Gã biết Phó Vân Tĩnh không dễ bị lừa gạt và cũng không hy vọng đối phương lãng phí thời gian để đi kiểm tra thực hư. Vì vậy thay vì kể hết toàn bộ các gia tộc, gã đành nói thật: “Sự kiện chạy trốn năm đó, toàn bộ các gia tộc đều biết, nhưng biết được tuyến đường thì chỉ có ba nhà.”

Ánh mắt Phó Vân Tĩnh trở nên lạnh lùng.

Năm đó người kia tìm tới sếp bọn họ, lấy lý do thoái thác là bản thân đang đi tìm, sau đó mới bị lạc mất con trai. Vậy nên khi đám người sếp đi vào, là đã biết được một phương hướng rõ ràng.

Sâm Đức nói: “Gershwin, Clinton cùng Barber, các lão già của ba nhà này đều nắm trong tay bản đồ tuyến đường. Chuyện năm đó là do vài người bọn ta cùng nhau quyết định.”

Phó Vân Tĩnh gật đầu: “Tôi sẽ đi kiểm tra thực hư.”

Sâm Đức sung sướng nở một nụ cười: “Đây là lời nói thật, cứ đi điều tra đi. Ta ở đây chúc ông chủ Phó thuận lợi diệt trừ bọn họ, báo được đại thù.”

Phó Vân Tĩnh cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn gã: “Mượn lời cát ngôn của ngài. Để báo đáp bên phía tôi cũng có một chuyện khá là thú vị, về Silent.”

Lập tức ý cười bên khóe miệng Sâm Đức liền biến mất.

Gã đã trải qua thời kỳ khổ luyện, trên đời này chỉ có một người thân duy nhất có máu mủ ruột rà với gã, đó chính là con trai của gã.

Nhưng con trai đã chết được hơn hai năm, đến nay hung thủ vẫn còn đang ung dung ở ngoài vòng pháp luật. Chuyện này vẫn luôn là chiếc vảy ngược và tâm bệnh của gã.

Lúc này gã không còn cười nữa, vẻ tàn độc càng lúc càng tăng lên: “Ông chủ Phó, có một số việc tốt nhất nên nghĩ kỹ rồi hẳn nói.”

Phó Vân Tĩnh lại lấy một máy chiếu video ra, đặt lên bàn, ấn vào nút mở.

Sâm Đức lập tức nhìn qua, chỉ thấy trên màn hình, con trai của gã hoảng sợ giận điếng người quát: “Tụi mày dám giết tao, cha tao sẽ không buông tha cho tụi mày!”

Video chỉ ngắn ngủi tầm năm giây, rất nhanh đã kết thúc. Sâm Đức đột nhiên đứng dậy, móc vũ khí ra hướng về phía đầu của người đối diện, gằn từng chữ một: “Từ đâu ra?”

Phó Vân Tĩnh nhẹ nhàng đẩy vũ khí ra, đưa cho gã một tờ giấy gấp.

Sâm Đức nhanh chóng giật lấy, vừa mở ra liền phát hiện là thông tin thời gian và một địa chỉ hộp mail.

“Vừa mới gửi đến cho tôi vào sáng nay, tôi cũng đã ghi lại video rồi, ngài có thể vừa xem vừa kiểm tra thực hư,” Phó Vân Tĩnh sửa sang quần áo lại một chút, đoạn đứng lên nói, “Ngài đoán xem, đây là vì mấy gia tộc kia phát hiện động tĩnh của Du Kình, gửi cho tôi để tôi câu ngài; hay là vì hung thủ biết được tôi nhận được lễ vật từ các gia tộc, nên cũng cố ý muốn tặng thêm cho tôi một phần lợi thế?”

Sâm Đức lạnh lùng nhìn theo hắn đi ra ngoài, cố gắng cưỡng ép chính mình phải thật bình tĩnh, nhanh chóng đảo qua một lần chuyện này ở trong đầu.

Chắc chắn hung thủ không phải Du Kình. Bởi vì năm đó khi điều tra, gã đã cố ý đem Du Kình liệt vào đối tượng hoài nghi trọng điểm. Nhưng sau khi đối chiếu kết quả điều tra khoảng thời gian hành động của các tầng lớp trung tâm, thì lại không khớp với chuyện của con trai gã. Hơn nữa, Du Kình không có thù với con trai của gã. Nếu là vì muốn trả thù gã, tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn cho đến bây giờ.

Vậy nên video này, một là do các gia tộc lớn gửi, hai là do chính hung thủ gửi. Tiền đề vẫn là hung thủ biết được đường đi nước bước của các gia tộc. Mà có thể biết được loại chuyện cơ mật này, tám phần cũng là các nhân viên ở bên trong các gia tộc.

Còn có một khả năng, đó là người gửi có mối quan hệ mật thiết với Du Kình. Nhưng phải có mối quan hệ chặt chẽ đến mức độ nào, mới có thể giao một món đồ nguy hiểm đến tính mạng như vậy cho Du Kình?

Sâm Đức gọi cấp dưới tiến vào bên trong, đưa tờ giấy qua nói: “Điều tra địa chỉ mail này, ta phải biết được là ai đã gửi.”

Gã tạm dừng một chút, tiếp tục phân phó, “Phái người chú ý đến Du Kình, điều thêm hai hạm đội sang đây.”

Không ai thích bị theo dõi bởi một tổ chức lính đánh thuê nằm trong hàng đầu, gã cũng như thế.

Bất kể Du Kình có tính toán thế nào, bất kể kết cục của bọn họ với các gia tộc lớn ra sao, gã vẫn sẽ âm thầm theo dõi Du Kình.

Lúc này, Phó Vân Tĩnh đã hội hợp cùng với các cấp dưới. Vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp được ảnh đế Quý danh tiếng lẫy lừng đang mang một chiếc kính râm, phía sau có một đội vệ sĩ đi theo, dạo tới dạo lui.

Tân Minh Thủy nói thẳng một chữ: “Cút.”

Phảng phất như ảnh đế Quý vừa mới phát hiện ra hắn vậy, men theo thanh âm hắn nhẹ nhàng xoay đầu qua, tháo kính râm xuống, vô cùng vui mừng kinh ngạc nói: “Ây dô, trùng hợp vậy, em cũng tới tham dự lễ tang à?”

Các vệ sĩ phía sau liền bày ra vẻ mặt thảm đến không nỡ nhìn.

Đây là địa bàn của người ta, cầu xin ngài chú ý giọng điệu một chút. Con mẹ nó bộ đang nói tiếng người đấy à? Nghe giống như đang đi dạo phố mà gặp được vậy!

Tân Minh Thủy nhìn nhiều cũng quen riết rồi không muốn nói, lười phản ứng hắn, ánh mắt nhìn về phía Phó Vân Tĩnh với ý dò hỏi.

Phó Vân Tĩnh nói: “Đi thôi, trở về.”

Vẻ mặt tập thể Du Kình trở nên lạnh lùng. Điều này chứng tỏ bên trong danh sách Sâm Đức đưa cho có gia tộc Gershwin, cho nên Phó Vân Tĩnh mới không muốn đến vái lạy.

Các vệ sĩ bị hơi thở của bọn họ làm cho sững sờ ngừng lại, vươn tay đè lại bả vai của cố chủ, không để hắn đi theo.

Ảnh đế Quý cũng nhìn ra được vấn đề, đứng ở tại chỗ nhìn theo hướng bọn họ đi xa, nói: “Vậy chúng ta cũng đi thôi.”

Bọn vệ sĩ cảm nhận được quanh đây có một ánh mắt như có như không nhìn qua, bèn hỏi: “Tốt…… tốt xấu gì cũng đã đến tham dự lễ tang, không vái lạy sao?”

Ảnh đế Quý nói: “Làm người phải có mắt nhìn một chút, em ấy chưa đến vái, tôi vái làm gì? Làm không khéo có khi chỉ mới cong cái eo xuống vái một cái thôi, đời này cũng đừng hòng nghĩ đến có vợ. Mấy người có đền được cho tôi không?”

Bọn vệ sĩ: “……”

Nhà chính gia tộc Gershwin có diện tích rộng lớn. Cụ già đã gần 260 tuổi, sinh thời kết bạn với đủ loại người, hơn nữa thế lực gia tộc khổng lồ, vậy nên khách khứa đến viếng thăm rất nhiều.

Giờ phút này, mọi người nhìn thấy Du Kình rời đi, nhịn không được ồn ào nghị luận, suy đoán nào cũng có.

Tạ Thần Vũ cùng Địch Tuần vẫn yên lặng không nhúc nhích.

Người trong giới đều biết hai người họ quen biết nhau, cho nên hai người liền đứng ở bên cạnh nhau.

Địch Tuần là ông chủ hội trường đấu giá lớn nhất tinh vực Aram, anh đã mang theo Tạ Thần Vũ đi gặp các gia chủ của các gia tộc lớn từ lâu, lấy cớ giới thiệu bạn bè với bọn họ để công khai quan sát.

Hai người đều là kẻ tinh mắt, liếc mắt một cái đã nhìn ra được vấn đề.

Vì thế đợi người của các gia tộc lớn vội vàng kết thúc đề tài, bọn họ liền trao đổi một ánh mắt, tìm đến nơi không có ai mà nhắn tin vào trong group.

“Video được gửi từ phía gia tộc Barber, các gia tộc còn lại rõ ràng không biết chuyện này.”

“Có chút nghi ngờ về gia tộc Clinton, có lẽ cũng có tham gia.”

Phó Vân Tĩnh: Trong danh sách Sâm Đức đưa có Gershwin, Clinton cùng Barber.

Tạ Thần Vũ: Tôi sẽ phái người theo dõi hai nhà phía sau, xem bọn họ có liên hệ với nhau hay không.

Tinh cầu chính có sáu gia tộc lớn, nhưng ổn định lực lượng thì chỉ có ba gia tộc này.

*Ổn định lực lượng: gốc là “Định hải thần châm” (定海神针)

Lúc trước ba gia tộc này có quan hệ chặt chẽ nhất với Sâm Đức, giống với suy đoán trước đó của bọn họ.

Hiện giờ thế cục thay đổi đột ngột, đương nhiên hai bên gia tộc sẽ nhanh chóng liên hệ gặp mặt.

Chạng vạng ngày hôm đó, cụ Barber đi đến gia tộc Clinton, thành thật kể về chuyện đã gửi video qua cho Du Kình.

Clinton cũng có chút nghi ngờ về chuyện hôm nay, nhưng khi nghe sự thật vẫn không nhịn được nổi giận: “Ông nghĩ cái gì vậy!?”

Barber suy nghĩ rất đơn giản. Du Kình là người có thù tất báo, cho dù có được video, bọn họ cũng sẽ hoài nghi người đứng đầu gia tộc Gershwin vừa mới mất kia trước. Hy sinh loại bỏ một gia tộc để đổi lấy một mạng của Sâm Đức, lão cảm thấy rất có giá trị.

Nhưng lời này không thể nói thẳng, lão chỉ nói: “Ta nghĩ trong video chỉ lộ mỗi mặt Sâm Đức, Du Kình đều là đám điên……”

Clinton càng tức giận hơn: “Du Kình đều là đám điên, nhưng con mẹ nó Phó Vân Tĩnh không phải thằng ngốc!”

Barber cũng nổi giận theo: “Hiện tại không phải là lúc so đo đến mấy chuyện này, ta nào biết Phó Vân Tĩnh lại tìm thẳng đến tên Sâm Đức đâu chứ? Hai tên đó đã gặp mặt nhau rồi, chúng ta nên làm gì đây?”

Clinton nỗ lực bình tĩnh: “Có lẽ Sâm Đức sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”

Mấy năm nay bọn họ đâm nhau khá nhiều, nhưng điểm này vẫn không đủ để khiến Sâm Đức ra tay với bọn họ, huống hồ chuyện trước đây Sâm Đức cũng có tham gia.

Lão nheo mắt lại: “Nghĩ cách khiến cho bọn chúng đánh nhau trước, hoặc là liên thủ với Sâm Đức, diệt trừ Du Kình trước.”

Hiện tại đang có ba phe, ai ai cũng đều hy vọng hai phe còn lại sẽ ra tay với nhau trước, nên nhất thời có thể cầm cự được.

Thế nhưng không ngờ Tạ Thần Vũ lại để lộ ra chuyện ẩn giấu năm đó, cho Phó Vân Tĩnh chôn một quả bom ở giữa Sâm Đức và bọn họ.

Tạ Thần Vũ bày bố trên tinh vực Gauze suốt hai năm, tự nhiên sẽ không bỏ qua sự phát triển của các gia tộc. Anh thu nhận người từ ba gia tộc, trong đó có cả người của gia tộc Clinton, video lần này là nhờ đối phương gửi cho.

Để đề phòng, anh đã tiến hành mã hóa video trước, sau đó mới tiết lộ ra cho bên phía Phó Vân Tĩnh, kế đến mới bắt đầu ghi lại gửi cho Sâm Đức.

Người của Sâm Đức điều tra cả đêm, cuối cùng cũng điều tra ra được chủ nhân cùng địa chỉ mail kia.

Hộp mail này được đăng ký tạm thời, địa điểm gửi đi là tại một căn nhà dân. Các camera theo dõi xung quanh đều bị hỏng, chỉ có camera trên phố là bắt được hình dáng của một người. Sau khi điều tra mới biết được hắn đã từng là người của gia tộc Clinton. Một năm trước bởi vì phạm tội nên đã bị trục xuất khỏi gia tộc, không nghĩ tới đến nay vẫn còn đang hoạt động ở tinh cầu chính.

Sâm Đức hỏi: “Người ở đâu?”

Cấp dưới nói: “Vẫn chưa tìm được ạ, rất có thể đã chạy ra tinh cầu Phàm Khoa.”

Sâm Đức lại hỏi: “Vậy sau khi hắn bị trục xuất khỏi gia tộc, hắn có liên lạc với người trong gia tộc hay không?”

Cấp dưới biết được chuyện này có ý nghĩa như thế nào đối với Sâm Đức, liền điều tra toàn bộ, đoạn nói: “Từng có vài lần.”

Trong thoáng chốc, vẻ mặt của Sâm Đức liền trở nên dữ tợn.

Từng có, vậy có nghĩa là mối quan hệ của bọn chúng không nhỏ.

Sự kiện Silent năm đó được làm một cách sạch sẽ như vậy, gã đã hoài nghi rất có thể là người của các gia tộc ra tay, chỉ là vẫn luôn không có chứng cứ, cuối cùng hiện tại cũng đã để gã bắt được manh mối.

Nghĩ đến hình ảnh khi đó xảy ra chuyện mấy lão già đó chạy đến an ủi gã, gã như phát điên mà đi qua đi lại vài vòng, ngay sau đó liền đá một cước vào bàn.

Gã thở hổn hển mấy hơi, gằn giọng hỏi: “Hai lão già kia đang ở đâu?”

Gã sẽ cho hai tên già kia lên đường ngay lập tức!

=================

Chương này có cp Ảnh đế Quý x Tân Minh Thủy =)))))))

mạnh dạn đoán đây là phúc hắc mặt dày trung khuyển công x ngạo kiều nữ vương bạo lực thụ =)))

Ảnh đế Quý ăn hành dài dài =)))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.