Chương trước
Chương sau
Tinh cầu chính tinh vực Gauze, tinh cầu Phàm Khoa.

Phi thuyền mang theo biểu tượng Du Kình đang từ từ đến gần bến cảng thì chợt nhận được thông báo chờ từ đài điều hành, bèn dừng lại lơ lửng ở trong không gian.

“Phòng bị chặt chẽ thật,” Lão Tiền đang đứng bên cạnh cửa sổ, liếc mắt nhìn ra ngoài cũng không thể thấy được hết các phi thuyền, có chút thổn thức, “Đây chắc chắn đều là những người tới tham dự lễ tang. Một nhân vật lớn như thế, không ngờ lại có ngày rơi vào kết cục này.”

Một người khác nói tiếp: “Gia tộc Gershwin đang bi thương vì mất người đứng đầu, liệu trong buổi tang lễ hôm nay bọn họ có nổi điên lên mà tặng cho gã Sâm Đức một quả bom hay không?”

Phó Vân Tĩnh bình tĩnh nói: “Không có khả năng.”

Một là Sâm Đức không dễ giết, trải qua đợt ám sát này rồi chủ động gây chuyện vừa rồi, gã sẽ không dễ dàng mắc mưu như vậy nữa, thậm chí lúc này gã còn đang chờ người của mấy gia tộc lớn ra tay. Nếu bọn họ vẫn còn lý trí và đầu óc thì sẽ nhịn được cơn tức này.

Hơn nữa nói sao thì đây cũng là lễ tang của cụ ông, ắt hẳn bọn họ cũng không muốn làm phiền đến sự an nghỉ của cụ.

Lão Tiền càng thổn thức hơn: “Cũng không biết bọn họ còn có thể nhẫn nhịn được bao lâu, hơn nữa có ra tay thì cũng chỉ làm giống như ám sát, không thể kích động dân chúng nổi dậy, thật thảm.”

Tinh vực Gauze thối rữa hơn 120 năm, mọi người đều đã quen và chết lặng.

So với 60 năm trước nước sôi lửa bỏng, thật ra 60 năm qua cuộc sống sinh hoạt vẫn được xem như là không tồi, ít nhất tình hình chung là ổn định.

Quan trọng nhất chính là: Tuy Sâm Đức luôn thích nhúng tay vào bất kỳ công việc kinh doanh nào có lợi nhuận, nhưng do kinh nghiệm từ những năm trước, nên có một thứ mà gã không hề đụng đến, đó chính là ma túy. Hơn nữa gã còn thường xuyên tổ chức các hoạt động phòng chống ma túy.

Lúc trước, vào thời kỳ hỗn loạn, các gia tộc lớn cũng vì điểm này mà thống nhất ý kiến với gã và chọn liên thủ cùng gã.

Kết quả cả hai cùng phá vỡ vòng vây và chiếm lấy đại cục. Được nếm trải thời kỳ trăng mật, bọn họ càng lúc càng cảm thấy đây không phải là vấn đề gì, đến khi muốn diệt trừ thì đã quá muộn.

*Thời kỳ trăng mật: ý muốn nói là thời kỳ mật ngọt.

Dưới sự tuyên truyền tích cực, rất nhiều dân chúng đều trở thành fan não tàn của Sâm Đức. Sâm Đức cũng rất biết cách lợi dụng điểm này, chỉ cần cấm ma túy liền có một loạt tin tức dâng lên.

Mấy năm nay, Sâm Đức và con trai của gã gây tai họa cho không ít người, cũng làm không biết bao nhiêu chuyện ác. Nếu các gia tộc lớn muốn kích động dân chúng thì sẽ kích động được một phần dân chúng, nhưng khi so với dân cư của toàn bộ tinh vực thì con số này không đáng kể.

Hiện tại những người này: Một phần là fan não tàn, kiên trì ủng hộ Sâm Đức, không thể lay chuyển. Một phần là người thường, chỉ cần có được cuộc sống qua ngày dễ dàng thì sẽ không tạo phản. Bên cạnh đó còn có một số người cảm thấy Sâm Đức và các gia tộc lớn đều không phải đồ buồi tốt lành gì, tự dưng đang yên đang lành biến một tinh vực trở thành thiên đường phạm tội và hang tiêu tiền; hơn nữa mỗi ngày còn qua lại với các tổ chức nào đó, tất cả đều đáng chết. Một phần còn lại là những người từ các thế lực và các tinh vực lớn chạy nạn sang đây, căn bản là gió thổi chiều nào nghiêng theo chiều đó.

So với những người này, nhóm những người bị hại bởi Sâm Đức chiếm tỉ lệ không cao.

Lão Tiền tấm tắc nói: “Càng nghĩ càng thảm, mấy người nói xem bọn họ thật sự không có đường lui sao?”

“Ai mà biết được…… Nói ra thì bọn họ bị vậy cũng đáng lắm. Vốn dĩ muốn tìm một ngọn đao tốt để cho bọn họ dễ dàng khống chế toàn bộ tinh vực, nhưng sau đó đao lại thoát khỏi sự khống chế, bọn họ liền muốn diệt trừ người ta, nào có chuyện tốt như vậy?” Một người khác nói, “Hiện tại có Sâm Đức làm bên đối lập, bọn họ thê thảm như vậy nhìn thì có vẻ chính nghĩa, nhưng nếu đào sâu hơn, chắc chắn bọn họ cũng làm không ít chuyện ác.”

Phó Vân Tĩnh vẫn không nói gì.

Hắn cảm thấy mấy gia tộc lớn giấu tài lâu như vậy, khẳng định ở trong quân đội cũng nâng đỡ lực lượng của chính mình, thậm chí rất có thể là đã nuôi một quân đội riêng. Nhưng nếu không đến vạn vô nhất thất thì sẽ không để lộ ra bên ngoài, bằng không sẽ bị Sâm Đức xử lý hết nguyên cả ổ, đến lúc đó mới thật sự là không có đường lui.

*Vạn vô nhất thất (万无一失): không có sơ hở, không có sai sót.

Nhưng dựa theo lời cấp dưới nói, các gia tộc lớn có thể chiếm cứ ở đây trăm năm quả thật không dễ gì mà điều tra sâu hơn, hai bên đều không tốt, kết cục như thế nào cũng khó nói. Những chuyện thị phi ở tinh vực Gauze không phải chuyện mà bọn họ cần quan tâm, cũng càng không có hứng thú để tham gia vào.

Hắn nhìn về phía Tống Ngạn: “Trước đó chồng cậu có nhắn tin qua, nói chỉ cần xem hắn như ông chủ Trần là được.”

Những người còn lại lập tức nghĩ đến tin nhắn ngày hôm đó của Tống Ngạn, vội vàng xen vào.

“Đúng vậy, mọi người vẫn sẽ duy trì quan hệ bình thường, đừng để người ta nhìn ra những điều gì khác.”

“Dù sao hiện tại đối với bên ngoài, thân phận của cậu cũng là Alpha. Trước mặt người ngoài, không tiện thân mật quá mức với hắn đâu đấy.”

“Cho nên thời điểm hắn nhìn thấy cậu, tám phần là sẽ đối xử với cậu với một thái độ rất rất chi là bình thường. Cậu tự khống chế bản thân, không được khóc đâu á.”

Tống Ngạn nói: “…… Tôi biết rồi.”

Đám người Du Kình nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của cậu, cảm giác không khác gì so với ngày thường, đoán rằng có lẽ cậu sẽ nhịn được.

Lúc này đài điều hành nhắn tin nhắc nhở sang đây, bọn họ liền rời khỏi phi thuyền đi ra bến cảng, ngồi xe đi đến khách sạn đã được đặt trước.

Tống Ngạn an tĩnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Lần trước cậu đến đây là vào một năm trước, dường như nơi đây vẫn không có thay đổi gì, cũng không biết hiện tại Tạ Thần Vũ đang ở đâu.

Đương lúc cậu đang rối rắm xem lát nữa có nên nhắn tin hỏi Tạ Thần Vũ hay không, thì chợt phát hiện đã đến khách sạn rồi, liền xuống xe đi theo đám người Du Kình bước vào cửa chính.

Sau khi hoàn thành hết tất cả thủ tục, đoàn người không nhanh không chậm xuyên qua đại sảnh đi đến trước cửa thang máy. Tống Ngạn vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tạ Thần Vũ cũng đang đứng chờ thang máy ở đó.

Tạ Thần Vũ đang cải trang thành ông chủ Trần, mặc một bộ tây trang với chất liệu đặc thù, cả người vừa trầm ổn lại vừa bình tĩnh.

Đứng bên cạnh anh là một Omega nam xinh đẹp ngọt ngào, đang ngẩng đầu cười nói với anh.

Tập thể Du Kình đồng loạt híp mắt.

Tân Minh Thủy đang đứng bên cạnh Tống Ngạn hơi hơi nghiêng đầu, miễn cho cậu nhìn thấy thì chịu không nổi.

Phó Vân Tĩnh bình tĩnh đi qua.

Ngay từ đầu, Tạ Thần Vũ cũng đã phát hiện ra bọn họ.

Thời điểm lúc nhắn tin, cả hai bên đều không hề nhắc đến sẽ ở khách sạn nào, bởi vì anh biết Du Kình chỉ tới phúng viếng, dừng lại một hai ngày rồi rời đi ngay, khác với mục đích của anh. Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, cả hai bên đều chọn ở cùng một khách sạn.

Người nào đó có mái tóc đỏ rực dễ dàng khiến người khác chú ý, ánh mắt anh xuyên qua đám người rơi xuống trên người Tống Ngạn, tạm dừng một giây liền chuyển sang Phó Vân Tĩnh, nở nụ cười tiến lên chào hỏi: “Ông chủ Phó, lại gặp mặt rồi.”

Phó Vân Tĩnh gật đầu, nhìn lướt qua Omega kia.

Tạ Thần Vũ nhanh chóng hiểu rõ, đương lúc đang cân nhắc xem nên tìm đề tài tự nhiên nào để hòng giải thích một câu, chợt nghe hành lang “Đinh” lên một tiếng, ngay sau đó Omega cười nói: “Ngài Trần ơi, thang máy tới rồi.”

Tạ Thần Vũ nói: “Không cần, tôi đợi chuyến sau.”

Omega lập tức im lặng, bước sang bên cạnh hai bước nhường đường cho các vị khách khác, yên lặng đứng đó chờ anh, vừa ngoan ngoãn lại vừa biết điều.

Tập thể Du Kình lại đưa mắt đổ dồn về phía Tạ Thần Vũ.

Không có cấp dưới đi theo bên cạnh, chỉ có một Omega. Tên canh cửa này biết tỏng mọi người đến đây tham dự lễ tang, không thể nào lại có gan đến vậy, dám ăn vụng ở trước mắt mọi người luôn sao?

Tạ Thần Vũ: “……”

Anh thật sự bị oan.

Suốt quãng đường đi anh đều tăng ca, nên đến khách sạn thì liền đi ngủ.

Sau khi tỉnh lại thì đã quá giờ trưa, các tâm phúc không dám quấy rầy anh, nên đều đã đi ăn cơm xong hết rồi. Anh muốn đi dạo hít thở một chút, nên đã tự mình đi đến nhà ăn lầu một, sau đó thì bị Omega này nhìn thấy.

Cũng không biết là do có ấn tượng tốt với Tinh Thần về chuyện phi thuyền mất liên lạc trước đó không lâu, hay là muốn trèo lên người anh, mà đối phương cứ đi theo anh đến tận cửa thang máy, lại gần bắt chuyện. Chưa kịp nghĩ xem nên đuổi người đi như thế nào, Du Kình đã tới rồi, như này khiến anh phải giải thích thế nào đây?

Tạ Thần Vũ yên lặng nhìn Phó Vân Tĩnh, hy vọng vị đứng đầu Du Kình này có thể giúp đỡ một chút.

Phó Vân Tĩnh cũng nể tình, hắn nói: “Ông chủ Trần thật tốt số, đi đến đâu cũng có thể gặp được người đẹp tri kỷ.”

Tạ Thần Vũ lập tức liền muốn mời hắn ăn bữa cơm, cười nói: “Chỉ là hiểu lầm, tôi vừa mới quen biết cậu ấy chưa đến một phút, đang cùng nhau chờ thang máy mà thôi, ngay cả tên cậu ấy là gì tôi cũng không biết.”

À, thì ra là thế!

Đám người Du Kình vừa nghe liền hiểu, dù sao thì bọn họ cũng gặp không ít tình huống như này.

Ngoại trừ Lão Tiền.

Bởi vì hắn yêu tiền và nổi tiếng keo kiệt khắp toàn vũ trụ, nên các người đẹp đều biết sẽ không vớt được chất béo bở nào ở trên người hắn, căn bản là không ai tiếp cận.

Hắn nhịn không được phát chua một câu: “Vậy thì sức hút của ông chủ Trần cũng lớn thật đó, chờ thang máy thôi cũng có thể khiến người đẹp ái mộ.”

Tạ Thần Vũ: “……”

Có thể đừng lửa cháy lại đổ thêm dầu được không?

Nói qua nói lại một hồi, nơi này lại đến thêm một đợt khách mới.

Trong đó có một người nhận ra Tống Ngạn, kích động hỏi: “Là ngài Kim Diễm đúng không?”

Nói vừa dứt câu, hắn liền nhanh chóng chạy qua đưa một tấm danh thiếp: “Xin chào ngài, tôi họ Lâm.”

Tống Ngạn tiếp nhận, phát hiện quả nhiên là thương nhân trang sức.

Gia tộc Gershwin đông người, buôn bán làm ăn trải rộng khắp các ngành sản xuất, đương nhiên trong đó cũng có trang sức.

Hiện giờ người đứng đầu gia tộc bọn họ qua đời, nên các đối tác làm ăn cũng đến tham dự. Có một số người là thật tình muốn đến phúng viếng, có một số người thì chỉ vì mục đích mở rộng nhân mạch.

Thương nhân trang sức vui mừng đầy mặt: “Có thể gặp được ngài ở đây thật là có duyên.”

Nói rồi liền kéo cô gái phía sau lên: “Đây là con gái của tôi, nó là fan của ngài đấy, lưu trữ hết toàn bộ video về ngài, mỗi ngày đều phải lấy ra xem nhiều lần, vẫn luôn rất thích ngài!”

Sự khôn khéo trong mắt cô gái ngay lập tức chuyển sang ngưỡng mộ, thẹn thùng hỏi: “Ngài Kim Diễm, tôi có thể xin ngài một chữ ký, mời ngài ăn một bữa cơm được không?”

Tống Ngạn nói một cách lạnh nhạt: “Không được, tôi đã có người yêu rồi. Nếu để người ấy biết tôi lén lút đi gặp fan, có lẽ sẽ giận.”

Tạ Thần Vũ được rót đường, ý cười bên khóe miệng ngày càng dâng cao.

Hai cha con ngẩn ra, không đợi nói thêm vài câu, một giọng nói chen ngang vào.

“Có là gì đâu, các người không nói thì sẽ không ai biết.”

Mọi người đồng loạt quay đầu, thấy được người tới cũng đang ngụy trang toàn thân, phía sau có mười tên vệ sĩ đi theo, phô trương cực kỳ.

Người nọ đi đến trước mặt Tống Ngạn, đưa một tấm danh thiếp, cười nói: “Nhà ta cũng có tiểu bối thích ngài. Nếu ngài Kim Diễm chịu mang mấy khối đá quý đưa hết qua hội trường đấu giá nhà ta, ta sẽ đóng gói nó đưa đến tận giường cho ngài. Bảo đảm vô cùng bảo mật, tuyệt đối sẽ không để người yêu ngài biết được một nửa tin tức nào. Hơn nữa, hai người ở chung với nhau rồi có lẽ sẽ càng hợp ý, thời buổi này kết hôn cũng có thể ly hôn mà.”

Tống Ngạn nhìn tấm danh thiếp đen tuyền này, đối chiếu với một tin tức nào đó.

Nhà đấu giá lớn nhất tinh vực Aram, nói cách khác, đây chính là Địch Tuần – cậu nhỏ của Tạ Thần Vũ.

Hội trường đấu giá ngầm tinh vực Gauze có quan hệ chặt chẽ với các nhà đấu giá khác trên các tinh vực lớn, mà hội trường đấu giá lại do các gia tộc lớn làm chủ, Địch Tuần đến đây cũng xem như hợp tình hợp lý. Thế nhưng Tống Ngạn biết Địch Tuần vẫn luôn thích ẩn mình ở phía sau màn, lần này đến đây có lẽ là vì Tạ Thần Vũ.

Cậu gật đầu, nói: “Ngài nói cũng có lý, nhưng tôi thích cô gái xinh đẹp ngọt ngào. Nếu tiểu bối nhà ngài là nam, nhớ mặc váy trước rồi hẳn đưa sang đây.”

Địch Tuần cười ha ha: “Không thành vấn đề, cứ để đó ta lo.”

Tạ Thần Vũ: “……”

Tập thể Du Kình nhịn cười.

Danh thiếp vừa được đưa ra, bọn họ đã biết được thân phận của người mới đến.

Tuy rằng bọn họ không rõ mối quan hệ của người này và Tạ Thần Vũ, nhưng cũng biết cả hai có quen biết nhau. Nhìn thái độ của Tống Ngạn, chắc chắn tiểu bối trong miệng người này là đang chỉ Tạ Thần Vũ.

Lúc này lại “Đinh” thêm một tiếng, thang máy bên cạnh mở ra.

Địch Tuần đã đứng nghe lén nửa ngày, vẻ mặt lười nhác mà nhìn về phía Omega kia, nói với cấp dưới: “Đi, đưa người đẹp này lên trước đi.”

Nhóm vệ sĩ nghe vậy lập tức liền chia ra làm hai, nhanh chóng đi qua, chuẩn bị mời Omega đi vào thang máy. Omega sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, quay đầu liền chạy.

Địch Tuần liền nhìn về phía đôi cha con bên cạnh.

Thương nhân trang sức có thể nhìn ra được người này không tốt lành gì, không nói hai lời liền cút đi ngay. Nhất thời chỗ chờ thang máy chỉ còn lại ba nhóm người.

Lúc này, Địch Tuần mới chuyển mắt sang đám người Du Kình.

Anh mang một đôi kính áp tròng có màu, che đi đôi mắt màu xanh lam. Đám người Du Kình đoán không ra thân phận của anh, nhưng trong đầu cũng không hẹn mà chợt hiện lên lời đánh giá của Phong Động: Tính cách ác liệt, thích bắt bẻ người, là một chó độc thân vạn năm.

Lập tức mấy chó độc thân liền cảm thấy anh thêm hai phần thân thiết, thân thiện chào hỏi.

Địch Tuần gật đầu đáp lại, mắt thấy một cửa thang máy lại mở ra, không muốn tách khỏi vệ sĩ nhà mình, liền bảo đám người bọn họ đi trước.

Phó Vân Tĩnh “Ừ” một tiếng, mang theo cả đám rời đi. Tạ Thần Vũ tự nhiên đi theo bọn họ, được bọn họ hiểu ý mà đẩy đến bên cạnh Tống Ngạn.

Hai người đứng ở góc chết của camera theo dõi, Tạ Thần Vũ sờ vào tay Tống Ngạn.

Đầu tiên là trừng phạt mà nhéo nhẹ một chút, sau đó thì từ từ xoa nắn ngón tay cậu, nắn từng ngón một, kế đến liền luồn qua khe hở ngón tay mười ngón giao nhau, mãi cho đến khi thang máy đến nơi mới buông tay cậu ra.

Cách hai tầng bao tay, vậy mà Tống Ngạn vẫn bị xoa nắn đến có chút tê dại. Cậu căng mặt quay về phòng khách sạn, nhận được tin nhắn của Tạ Thần Vũ.

Tạ Thần Vũ: Không phải đã bảo em là đừng đi theo anh sao?

Tống Ngạn nhắc nhở: Em không có đi theo anh.

Tạ Thần Vũ biết hiện tại so đo mấy cái này thì cũng đã muộn, liền nhắn số phòng qua cho cậu: Đến phòng anh nhé?

Tống Ngạn: Có camera theo dõi.

Tạ Thần Vũ: Không sao, cho anh nửa giờ.

Nói rồi liền tắt máy truyền tin, gọi đám tâm phúc qua giao việc. Sau đó lại chợt nhớ đến mái tóc vừa mới nhuộm của Tống Ngạn, nhịn không được mà áp gương mặt thật của cậu vào – vẻ mặt lạnh lùng kết hợp với mái tóc đỏ nóng bỏng, hình ảnh đối lập quá mãnh liệt.

Vì thế anh lại ma xui quỷ khiến mà bỏ thêm một câu: “Kiếm hai bộ đồ nữ qua đây cho tôi.”

Các tâm phúc luôn luôn nghe lời anh, cho rằng anh đang có mục đích gì đó, nên không chút do dự mà đi làm ngay.

Địch Tuần vẫn luôn phái người lưu ý động tĩnh của cháu trai, bằng không cũng sẽ không có khả năng đặt cùng một khách sạn với bọn họ.

Rất nhanh động tĩnh bên phía các tâm phúc đã truyền đến chỗ Địch Tuần. Địch Tuần lập tức ngồi thẳng cả người, tinh thần tỉnh táo, thầm nghĩ: Người trẻ tuổi chơi cũng cuồng nhiệt thật đấy. Cảm thấy có khả năng sẽ chụp được những hình ảnh trân quý nào đó, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc này Tạ Thần Vũ đã thu phục được camera theo dõi, vừa mới nhắn tin cho Tống Ngạn.

Anh kiên nhẫn chờ đợi một hồi, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, liền gấp gáp tiến lên nhìn vào mắt mèo, phát hiện là tâm phúc đã mua quần áo trở về. Nhân lúc Tống Ngạn chưa tới, liền nhanh chóng mở cửa nhận hàng, ý bảo đối phương có thể đi được rồi.

Tâm phúc lo lắng nhìn anh lén lút hành động một mình, nhịn không được chặn cửa lại nói: “Sếp à, sếp muốn làm gì vậy? Có việc thì ngàn vạn lần cũng đừng gạt bọn em nha.”

Tạ Thần Vũ nói: “Không có việc gì.”

Tâm phúc hỏi: “…… Không có việc gì sao sếp lại mua đồ nữ?”

Tạ Thần Vũ còn chưa kịp trả lời, Địch Tuần và Tống Ngạn lần lượt đi đến trước cửa, đồng loạt nhìn về phía bọn họ.

Ánh mắt Tống Ngạn di chuyển từ trên người Tạ Thần Vũ sang hai bộ đồ nữ kia, lại nhìn về phía Địch Tuần nói: “Chuyện ngài vừa mới nói có còn được tính không?”

Địch Tuần nở một nụ cười sung sướng, búng tay một cái về phía cửa phòng.

Nháy mắt liền nghe thấy một trận tiếng bước chân từ xa đến gần, mười tên vệ sĩ nhanh chóng xông tới, lần lượt nhào về phía Tạ Thần Vũ.

Tạ Thần Vũ: “……”

Tâm phúc cũng quen biết bọn họ, lập tức hoang mang: “Không, mấy người làm gì…… Đậu má!”

Lời còn chưa dứt, mười tên vệ sĩ đã hợp lực tông vào cửa.

Tạ Thần Vũ muốn đóng cửa, nhưng dù sao thì địch đến quá đông, không thể chống lại sức lực lớn như vậy. Mắt thấy khoảng trống mở cửa càng lúc càng lớn, trong lòng anh chợt dâng lên một ý nghĩ: Hôm nay bộ đồ nữ này, rất có khả năng là mình mặc vào rồi.

====================

Lần nào ông Vũ cũng đi đội nồi =))))))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.