Tống Ngạn nhận được tin nhắn của Du Kình là lúc cậu đã ở trên phi thuyền.
Tinh cầu Lý Túc và tinh cầu Bá Đích thuộc cùng một tinh vực, thời gian di chuyển chỉ tầm bốn tiếng đồng hồ, nhưng thời điểm mua vé cậu vẫn muốn mua nguyên một căn phòng đơn.
Tống Ngạn đang dùng nước lạnh rửa mặt trong phòng vệ sinh, đột nhiên nghe máy truyền tin “Tích” lên một tiếng, trái tim liền đập loạn lên, cả mặt ướt át cũng không thèm lau, vội vàng mở máy truyền tin ra xem, là đám người Du Kình nhắn hỏi tình huống.
Cậu yên lặng một chút, sau đó chỉ trả lời ba chữ: Không gặp được.
Tống Ngạn lừa mình dối người, cho rằng chỉ cần không thấy đối phương ở quán ăn, không giáp mặt xác nhận thân phận thì vẫn chưa tính là đã gặp được người.
Hơn nữa…… Lỡ như tất cả đều là sự trùng hợp, người nào đó đang đi chơi cùng với người trong lòng thật thì sao?
Nếu thật sự là vậy thì tốt quá.
Tống Ngạn lau khô giọt nước trên mặt, đờ đẫn mở cửa phòng vệ sinh ra, tính toán lên giường nằm một chút.
Ngay sau đó, Du Kình đã gọi điện thoại qua, cậu duỗi tay bắt máy.
“Sao lại không gặp được?” Đám người bên kia hỏi, “Hắn cho cậu leo cây à?”
Tống Ngạn lời ít mà ý nhiều: “Anh ta có việc, được rồi cúp đây.”
Đám người bên kia liền hô lên: “Chờ đã!”
Bọn họ lập tức đưa ra thuyết âm mưu: “Hắn có việc nhưng lại không nói trước cho cậu biết, một hai phải để cậu đến rồi mới nói ư? Có khi nào hắn cố ý lừa cậu bằng cách nói là dùng thân phận thật để gặp cậu, nhưng thực chất là đứng ở từ xa để quan sát cậu hay không? Cái thằng chó đẻ này……”
Tống Ngạn vừa nghe liền biết không ổn rồi, bèn cắt ngang, nói: “Không phải, đừng suy nghĩ vớ vẩn.”
Đám người Du Kình rất tức giận: “Sao lại không phải?”
Tống Ngạn thật sự không muốn tiếp tục phiền lòng nữa, cậu hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Tình huống tương đối phức tạp, mấy người đừng hỏi nữa, cũng không được đi tìm và gây phiền phức cho người ta. Tóm lại hôm nay tôi có việc, anh ta cũng có việc. Tôi quay về trường đây, cúp máy.”
Đám người Du Kình chưa kịp hỏi han điều gì thì thông tin đã bị cắt đứt, cả đám không khỏi quay mặt nhìn nhau.
Lão Tiền nói: “Hai người đều có việc……Này có nghĩa là gì?”
Những người còn lại cũng không hiểu lắm, nhưng bọn họ biết chuyện không hề đơn giản như vậy, cả đám liền theo thói quen mà nhìn về phía Phó Vân Tĩnh.
Vừa rồi chỉ gọi thoại chứ không gọi video, Phó Vân Tĩnh không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tống Ngạn nên cũng không thể đưa ra bất kỳ phán đoán nào.
Mặc dù có chút do dự, nhưng hắn vẫn muốn nói ra phỏng đoán của mình: “Sao tôi có cảm giác như Ngạn Ngạn đang giận dỗi vậy?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bởi vì khi còn nhỏ trải qua khá nhiều chuyện nên Tống Ngạn trưởng thành cũng tương đối sớm. Trong khi đứa nhỏ nhà người ta đang buồn phiền vì “Chưa làm xong bài tập” “Tiền tiêu vặt không đủ dùng” “Rốt cuộc thì crush có thích mình không nhỉ?”, thì Tống Ngạn hoặc là đang huấn luyện, hoặc là đang học giám định đá quý và học vẽ bản đồ, hoặc là đang sinh bệnh.
Những thứ như tuổi dậy thì, thời kỳ phản nghịch hay hoang tưởng I am the best gì đó, cậu hoàn toàn không hề có, cậu vẫn luôn là một người rất bình tĩnh, ấy thế mà bây giờ lại biết giận dỗi?
“Có phải là vì đặt niềm hy vọng quá nhiều nên bây giờ không gặp được mới nảy sinh giận dỗi hay không?”
“Ngạn Ngạn không có quá quắt như vậy đâu…… Hay là trước đây tôi đã đoán đúng rồi? Rằng trong lòng Ngạn Ngạn, người ta không phải là bạn bè trên mạng bình thường?”
“Có khả năng, mấy người nghĩ lại xem, đã tặng đá quý hai lần,” Lão Tiền nói, “Trong đó có một cái là tự tay cậu ấy làm, nhìn xem để ý biết bao nhiêu?”
“Hơn nữa ông chủ Trần là một tên già dặn gạt người không chớp mắt, lừa một đứa con nít còn không dễ như trở bàn tay à?”
Phó Vân Tĩnh nghe bọn họ nói sắp tới sẽ đi hỏi thăm ông chủ Trần một chuyến, bèn nói: “Trước tiên đừng làm gì cả, chờ quan sát thêm xem sao.”
Mọi người cũng sợ lợn lành chữa thành lợn què, cho nên nghe vậy liền nhiệt tình đáp ứng.
Thời điểm Tống Ngạn trở về, thành thị bên này đang là buổi chiều, có thể vào trường học được một tiết.
Vốn dĩ Tống Ngạn đang xin phép nghỉ bệnh, nhưng hiện giờ cậu không muốn về nhà. Vì vậy, cậu đi thẳng đến trường, ngồi ở trong phòng học, toàn bộ quá trình đều bày ra một gương mặt lạnh lùng, một chữ cũng chưa nghe vào.
Bạn cùng phòng quan tâm hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Tống Ngạn nói: “Không có gì.”
Bạn cùng phòng suy đoán: “Cãi nhau với chồng à?”
Tống Ngạn vừa nghe thấy tiếng “chồng” này, mí mắt liền giật một cái, lạnh lùng nói: “Không có, đừng hỏi.”
Bạn cùng phòng nhìn thấy trạng thái này của cậu, liền hiểu chuyện mà ngậm miệng.
Sau đó tối đến, bọn họ gặp được Tống Ngạn ở trong phòng ký túc xá, Tống Ngạn không trở về nhà.
Ba người bạn cùng phòng liền hiểu rõ trong lòng, lập tức kéo cậu ngồi xuống sô pha, bắt đầu tiến hành an ủi.
Tống Ngạn thật lòng cảm thấy dừng chân ở đây không phải là ý kiến hay. Đúng là cả ngày hôm nay bị trúng tà rồi, cho nên mới nóng đầu đi vào trung tâm của hội yêu đương này.
Mắt thấy nội dung cuộc đối thoại lại quay về Tạ Thần Vũ, Tống Ngạn liền chịu không nổi nữa, nói phắt hai câu cắt ngang lời ba người họ, đứng dậy quay về nhà.
Một lát sau, cậu đứng ở dưới hiên nhà, nhìn chằm chằm ổ khóa cửa vài giây, bình tĩnh dùng vân tay mở cửa ra, từ từ bước chân vào nhà, bên trong không có một ai.
Trong lúc nhất thời, cậu cũng không biết là mình đang cảm thấy vui mừng hay đang suy nghĩ điều gì, cậu chỉ biết, rốt cuộc thì đêm nay cậu cũng được yên tĩnh rồi.
Vì thế, Tống Ngạn liền vọt vào nhà đi tắm, sấy khô tóc xong liền thả mình xuống chiếc giường lớn, quét mắt nhìn về phía khoang thực tế ảo đang được đặt ở trong góc phòng, không động đậy.
Anh ta đã nói là có việc, có thể là có việc thật, dù sao thì trong thời gian ngắn có lẽ anh ta cũng không lên mạng đâu.
Cùng lúc đó, Tạ Thần Vũ cũng đang nhìn chằm chằm vào khoang thực tế ảo trong căn phòng ngủ.
Anh muốn lên mạng nhìn thử một chút, nhưng khi tưởng tượng đến cảnh Tống Ngạn sẽ chất vấn anh, bỗng dưng anh lại hoảng hốt và có chút kháng cự, trằn trọc cả đêm, ngủ chưa được hai tiếng đồng hồ.
Phi thuyền từ từ đi vào bến cảng, Tạ Thần Vũ thay một bộ quần áo khác, sửa sang lại dáng vẻ thường ngày, quay về công ty.
Lúc này, bên phía Tinh Thần trời vừa mới tờ mờ sáng. Có vài tâm phúc vừa mới chạy bộ buổi sáng xong, đang kề vai sát cánh muốn vào nhà ăn ăn cơm, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp sếp đang thong thả cất bước đi vào, tất cả đều ngẩn người, ngay sau đó liền nghiêm túc đứng thẳng lưng hô: “Chào sếp.”
Vẻ mặt của Tạ Thần Vũ vẫn như ngày thường, gật đầu cười hỏi: “Ăn cơm à?”
Các tâm phúc: “……”
Đừng cười nữa, nhìn mà thấy đau lòng.
Bọn họ không dám rước lấy xui xẻo, đều cẩn thận mà “Dạ” một tiếng.
Trong đó một người thử hỏi: “Sếp ăn không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Tôi ăn rồi, mọi người cứ đi ăn đi.”
Nói rồi liền lướt qua người bọn họ, bình tĩnh thong thả đi vào văn phòng.
Các tâm phúc nhìn bóng dáng anh dần đi xa, nhất thời thổn thức không thôi.
“Tôi thấy hình như đáy mắt của sếp có một ít tơ máu, chắc chắn là không ngủ được rồi.”
“Hầy, người ta đều nói yêu đương qua mạng thì đừng có gặp ngoài đời, gặp rồi sẽ không có kết quả mà chỉ chết đi luôn thôi. Nhưng dù vậy tôi cũng không ngờ sếp nhà mình lại rơi vào trường hợp này. Tiểu Trình, cậu cũng đang yêu đương qua mạng mà đúng không? Chú ý chút nha.”
Tiểu Trình đáp lời, nhưng vẫn không hiểu hỏi: “Em tung hoành yêu đương nhiều năm thế này, gặp được cũng nhiều, thật sự nghĩ không ra đến tột cùng là thảm thiết đến mức độ nào mà có thể khiến một người tốt tính như sếp chúng ta lại trở nên như vậy.”
Nói cũng đúng.
Cả đám người vừa đi đến nhà ăn vừa suy nghĩ đủ loại khả năng xảy ra.
Tiểu Trình đột nhiên nói: “Có khi nào là như vầy không? Kim Diễm thật sự không phải là một Alpha, nhưng ngày hôm qua cậu ta lại trang điểm đậm, mặc một bộ quần áo màu hồng cánh sen, ưỡn một cái bụng to, vẻ mặt hạnh phúc vừa vuốt bụng vừa đến gặp mặt sếp. Nếu là em, em cũng sẽ đóng cửa suy ngẫm một ngày.”
Mọi người nghe vậy liền hít một hơi, nhưng sau đó tâm phúc đi theo Tạ Thần Vũ nhiều năm nhất liền lên tiếng bác bỏ: “Không đâu, với tính cách của sếp chúng ta, chắc chắn sẽ tươi cười ăn một bữa cơm với người ta, thậm chí còn nhắc nhở người ta chú ý dưỡng thai.”
Nói vậy là có khi tình huống thực tế còn thảm hơn tình huống vừa rồi.
Bọn họ quả thật không thể tưởng tượng được thực tế còn sẽ thảm đến mức nào, thảm thế nào mà lại khiến cho sếp nhà bọn họ phải giả làm như không có việc gì thế kia.
Ngay lập tức cả đám liền cảm thấy đau lòng hơn cho sếp nhà mình, sau khi ăn xong liền cố ý cắt chút trái cây, đặt ở trên bàn sếp.
Tạ Thần Vũ cũng không ngẩng đầu lên, anh vẫn nhìn tập tư liệu trên tay, không có ý muốn chạm vào.
Tâm phúc cũng không dám khuyên nhiều, chỉ đặt trái cây lên bàn rồi đi ra ngoài.
Mọi người yên lặng vây xem, nhìn ra được trạng thái này của sếp, là đang dùng công việc để khiến bản thân mệt mỏi đây mà!
Địch Tuần tham gia hoạt động cả ngày xong, chuẩn bị trở về quan tâm cháu trai nhà mình một chút, vừa về liền bắt gặp trạng thái này.
Anh kéo ghế lại gần trước bàn làm việc, tay bưng một tách cà phê, vừa uống vừa nhìn chằm chằm cháu trai.
Tạ Thần Vũ bình tĩnh chống đỡ một hồi, nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”
Địch Tuần mỉm cười: “Thật vất vả mới thấy cháu thất tình một lần, cảm thấy rất hiếm hoi, cho nên mới muốn nhìn kỹ một chút, trở về ta sẽ vẽ cho cháu một bức để làm kỷ niệm.”
Tạ Thần Vũ bèn ngẩng đầu lên: “Cháu không thất tình.”
Địch Tuần hỏi: “Vậy thì đang làm gì đây?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đương nhiên là đang làm việc rồi.”
Địch Tuần nhướng mày.
Tạ Thần Vũ không để ý tới cậu nhỏ nữa, lại cúi đầu nhìn tư liệu.
Anh chỉ đang tự hỏi làm sao để đối mặt với Tống Ngạn.
Nếu bảo anh coi như chưa có chuyện gì phát sinh, hoặc là quét sạch cảm tình của hai năm qua, chắc chắn là không có khả năng rồi.
Nhưng đúng là có chút hoảng loạn thật, anh muốn chờ cho bản thân bình tĩnh một chút rồi mới đi tìm Tống Ngạn.
Địch Tuần tiếp tục nhìn Tạ Thần Vũ, đưa ra lời phân tích: “Nói sao thì đó cũng là bạn nhỏ cháu tay cầm tay chỉ dạy gần hai năm, có chuyện gì mà có thể khiến cháu trở thành thế này? Chẳng lẽ cậu ta liên hợp với người khác cố ý đào hố để lừa cháu à? Hay là cậu ta nhận một nhiệm vụ đến ám sát cháu?”
Tạ Thần Vũ nghe không nổi nữa: “Đều không phải.”
Anh yên lặng vài giây, thành thật nói: “Cậu ấy là Tống Ngạn.”
Địch Tuần ngẩn người, tiếp theo liền nhanh chóng phản ứng lại, bật cười thành tiếng.
Hiểu rồi. Cho dù người khác có điên khùng cỡ nào, thì cháu trai vẫn sẽ có thể mặt không đổi sắc, ít nhất cũng sẽ ăn một bữa cơm rồi mới quay trở về. Chỉ có khi chạm vào lịch sử đen tối của nó mới khiến nó đóng cửa suy ngẫm cả ngày thế này mà thôi.
Tạ Thần Vũ yên lặng nhìn cậu nhỏ, thật sự rất muốn đá người ra ngoài.
Qua một hồi lâu, Địch Tuần mới miễn cưỡng ngưng cười, không động vào nhược điểm của cháu trai nữa, chỉ đánh giá: “Đây không phải là chuyện tốt sao?”
Tự dưng có thêm một tràng lịch sử đen tối ùa về, Tạ Thần Vũ thật sự rất muốn làm một người mất trí nhớ, anh hỏi: “Tốt thế nào?”
Địch Tuần nói: “Cũng may là đã hoàn thành hôn lễ hết rồi, cậu ấy là bạn đời hợp pháp của cháu.”
Trái tim Tạ Thần Vũ đập lỡ một nhịp, anh nói: “Chúng cháu là hôn nhân thỏa thuận.”
Địch Tuần cười nói: “Trước đây ta đã nói với cháu là tìm cậu ấy yêu đương đi. Nếu lúc ấy nghe lời ta, thỏa thuận này đã bị xé bỏ từ lâu rồi.”
Tạ Thần Vũ ngoảnh mặt làm ngơ: “Không còn chuyện gì nữa thì cậu trở về đi.”
Địch Tuần thấy dáng vẻ “Chúng cháu là mối quan hệ bạn bè trong sáng” này của cháu trai, bèn nhìn kỹ cháu trai nhà mình.
Quả nhiên con người không có hoàn mỹ. Từ nhỏ đến lớn, cháu trai đều rất ưu tú, dường như việc gì khó đến tay cháu trai cũng đều có thể giải quyết gọn gàng. Ai ngờ đâu lần đầu tiên động vào chuyện tình cảm, cháu trai lại hoang mang rối loạn đến như này.
Tuy Địch Tuần không hiểu giữa hai đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì mà lại khiến cháu trai nhà mình đóng cửa suy ngẫm thế này, nhưng anh vẫn muốn tổng kết một câu: “Ta hỏi cháu một vấn đề, hiện tại bảo cháu ly hôn với cậu ấy, cháu có chịu không?”
Tạ Thần Vũ không chút nghĩ ngợi nói: “Cậu ấy vẫn chưa khỏi bệnh.”
Địch Tuần lạnh lùng nhắc nhở: “Sớm muộn gì thì chuyện này cũng sẽ xảy ra, đã sắp đến tháng năm rồi, đầu tháng bảy này chính là kỷ niệm kết hôn hai năm của hai đứa. Qua ngày hôm đó, cuộc hôn nhân của hai đứa sẽ bước vào năm thứ ba. Ta nhớ thời hạn thỏa thuận của hai đứa là ba năm đúng không? Cậu ấy cũng sắp khỏi bệnh rồi chứ nhỉ?”
Địch Tuần cười cười, quyết định đâm thêm một đao: “À đúng rồi, hình như cậu ấy còn có bạn trai, vậy chắc chắn sẽ ly hôn với cháu rồi.”
Tạ Thần Vũ nói một cách chắc chắn: “Cậu ấy không có.”
Địch Tuần cười: “Cháu cũng đâu có biết các mối quan hệ của người ta đâu, sao có thể khẳng định chắc chắn rằng cậu ấy sẽ không chứ? Cho dù hiện tại không có thì mắt thấy thế nào cũng sẽ ly hôn với cháu, cậu ấy hoàn toàn có thể tìm một người yêu đương ở trường đại học. Không phải đang là tuổi yêu đương sao?”
Tạ Thần Vũ chợt nghĩ đến đám Alpha ở trường đại học của Tống Ngạn, nắm chặt tư liệu trên tay.
Địch Tuần đặt tách cà phê xuống, thong thả đứng lên: “Được rồi, cứ từ từ mà đóng cửa suy ngẫm đi, chờ sau này hai đứa ly hôn rồi, ta sẽ làm một bữa tiệc độc thân cho cháu. Chúng ta sẽ tổ chức thật lớn, nhân tiện cũng mời thêm Tống Ngạn và bạn trai cậu ấy đến luôn.”
Tạ Thần Vũ ngồi ở trong văn phòng cho đến khi màn đêm buông xuống, tìm kiếm nguyên nhân dẫn đến tâm trạng hoảng loạn của anh lúc bấy giờ: Có khả năng là vì lúc ấy anh đã nói câu kia với Tống Ngạn.
Anh nhảy tới nhảy lui ở trước mặt người ta, thân phận vừa bị vạch trần, chẳng khác nào là một lời thú nhận trá hình.
Anh không hoảng loạn thì ai hoảng loạn?
Tống Ngạn yên tĩnh đi học được hai ngày, cuối cùng cũng đưa ra được phương án giải quyết, cậu quyết định sẽ chờ Tạ Thần Vũ bên kia phản ứng trước.
Hai người đều thêm bạn tốt số liên lạc của nhau, có thể liên lạc với nhau bất cứ khi nào. Nếu qua một tuần mà Tạ Thần Vũ vẫn không phản ứng cậu, cậu sẽ nhận mệnh mà cho rằng Tạ Thần Vũ muốn kết thúc mối quan hệ tình bạn ngắn ngủi này, sau đó kéo vào blacklist.
Thế nhưng nói thì nói như vậy, chỉ cần nghĩ đến khả năng này, cậu liền cảm thấy khó chịu.
Đậu Mính Mính nhìn Tống Ngạn: “Sao tớ cứ cảm thấy dạo gần đây tâm tình của cậu không được tốt cho lắm?”
Tống Ngạn nói: “Không có.”
Đậu Mính Mính cũng có suy nghĩ giống bạn cùng phòng: “Cãi nhau với chồng à?”
Tống Ngạn yên lặng nhìn về phía Đậu Mính Mính.
Đậu Mính Mính thấy thế đột nhiên liền nhớ tới trước đây cậu đã từng trò chuyện rất vui với Tạ Thần Vũ chọc giận Tống Ngạn, liền vội vàng giải thích: “Tớ chỉ hỏi bâng quơ thôi, không có ý gì khác.” Đậu Mính Mính không dám nhắc lại nữa, cậu ngoan ngoãn cùng Tống Ngạn ăn xong cơm chiều, sau đó đi theo Tống Ngạn đến lớp học tự chọn.
Hai người mới vừa đi trên đường chính, bỗng dưng có một Alpha nhảy ra cản đường.
Tống Ngạn biết người này.
Hồi năm nhất, vì để nâng cao kỹ thuật diễn xuất nên cậu đã tham gia vào một câu lạc bộ kịch nói. Vị này chính là đàn anh ở câu lạc bộ đó, lúc ấy đã chỉ dẫn cho cậu.
Thế nhưng sau đó cậu lại cảm thấy cậu đã học đủ kỹ thuật diễn xuất rồi, vì vậy liền rời khỏi câu lạc bộ. Vị đàn anh này níu kéo cậu rất nhiều lần nhưng tất cả đều bị cậu từ chối. Sau này, cả hai cũng ít liên lạc với nhau hơn, dường như tất cả đều là đàn anh đơn phương dò hỏi xem cậu có rảnh để đến câu lạc bộ chơi hay không.
Cậu có thể nhìn ra được vị đàn anh này có ý kia với cậu, nhưng lại lười không muốn phản ứng.
Lúc này bị ngăn lại giữa đường, cậu liền chủ động hỏi: “Đàn anh có việc gì sao?”
Alpha hỏi: “Anh có thể nói chuyện với em một chút được không?”
Tống Ngạn nói: “Tôi muốn đi học.”
Alpha lập tức nói: “Anh đưa em đi.”
Tống Ngạn lạnh lùng từ chối: “Không được, có việc nói thẳng.”
Alpha theo bản năng mà nhìn thoáng qua Đậu Mính Mính đang ở bên cạnh.
Đậu Mính Mính đang hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt vô cùng nhiều chuyện.
Cậu lấy kinh nghiệm nhiều năm yêu đương của cậu ra để cược: Chắc chắn Alpha này nhìn Ngạn Ngạn với ánh mắt không thích hợp!
Đậu Mính Mính rất muốn ở lại hiện trường để nghe, nhưng cậu biết không thể quấy rầy người ta nói chuyện được, bèn hiểu chuyện mà hỏi một câu: “Vậy tớ….. đến phía trước chờ cậu nhé?”
Tống Ngạn nói: “Không cần.”
Nếu vị đàn anh này rời đi vì băn khoăn Đậu Mính Mính đang có mặt ở đây, vậy thì thật tốt, miễn cho lãng phí thời gian của mình.
Cậu nhìn Alpha trước mặt: “Đàn anh không nói thì để chúng tôi đi đi, chúng tôi muốn đi học.”
Alpha hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: “Anh đã biết hết chuyện của em rồi.”
Tống Ngạn vừa nghe liền hiểu: Lại là người cắn phải một gói tẩy não.
Cậu nói: “Các người suy nghĩ nhiều rồi.”
Ánh mắt Alpha tràn đầy đau lòng: “Anh có suy nghĩ nhiều hay không em là người hiểu rõ nhất. Có phải hai ngày trước em đều không muốn về nhà không?”
Tống Ngạn: “……”
Mấy người bạn cùng phòng của cậu vẫn luôn cố gắng giúp cậu làm sáng tỏ lời đồn, đây chắc chắn không phải tin đồn do bạn cùng phòng truyền ra. Có lẽ ngày hôm đó, đã có người ở trong ký túc xá bắt gặp được cậu, cho nên mới truyền ra ngoài. Chỉ là hiện tại không biết tin đồn được truyền thành thế nào rồi thôi.
Alpha thấy cậu yên lặng, ngay lập tức càng đau lòng hơn.
Thời điểm cuối học kỳ 1, hắn nghe nói người chồng tổng giám đốc kia của Tống Ngạn lại xuất hiện trong trường. Khi đó, hắn cảm thấy có lẽ là mọi người hiểu lầm thật rồi, mất mát thật lâu. Kết quả từ sau ngày hôm đó cho đến tận bây giờ, mọi người cũng chẳng nhìn thấy người chồng tổng giám đốc kia thêm một lần nào.
Hắn sắp phải tốt nghiệp rồi, biết được gần đây Tống Ngạn buồn rầu lại càng không thể ngồi yên.
“Anh ta chỉ ngẫu nhiên phối hợp diễn kịch với em mà thôi, căn bản không đáng để cho em thích, cũng căn bản không thèm để ý đến em,” Alpha thấp thỏm đầy mặt, “Anh có nghe nói, thật ra hai người không có kết hôn, chỉ là mối quan hệ hợp đồng thuê diễn thôi đúng không? Em có thể…… có thể cho anh một cơ hội được không?”
Tống Ngạn: “……”
Ha, hóa ra anh ta ăn phải một gói tẩy não phiên bản cũ.
Đương lúc muốn mở miệng từ chối, bỗng dưng cậu nghe được cách đó không xa vang lên một tiếng cười khẽ quen thuộc.
“Ngại quá, tôi cắt ngang một chút nhé. Cậu nghe ai nói chúng tôi không hề kết hôn vậy?”
Những người ở đây đều đồng loạt quay đầu.
Mặt trời đang dần lặn xuống, lúc này lại ngay thời điểm mọi người vừa ăn cơm chiều xong đang trên đường đến lớp học tự chọn, trên con đường chính người không là người.
Thời điểm Tống Ngạn bị Alpha cản đường, những người gần đó liền cố tình đi chậm lại, vì vậy xung quanh cậu có rất nhiều người. Tạ Thần Vũ đứng ở bên cạnh một gốc cây to ven đường, vừa rồi bị cây che chắn tầm nhìn, nên Tống Ngạn mới không phát hiện ra anh.
Lúc này bỗng dưng nhìn thấy người, cậu thầm giật mình.
Địch bất động, ta bất động.
Tống Ngạn theo bản năng mà thu lại vài phần bản tính, cậu hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Tạ Thần Vũ vừa đối diện với ánh mắt của cậu, ngay lập tức liền cảm thấy hoảng loạn.
Nhưng từ trước đến nay vị học sinh xuất sắc này đều giả trang rất tốt, anh vẫn ôn hòa tươi cười như xưa: “Anh vừa bận xong chuyện công ty, hôm nay tan tầm sớm.”
Tống Ngạn nhìn Tạ Thần Vũ xem như không có việc gì đi đến bên cạnh cậu, nháy mắt mọi sự chú ý đều bị dời đi, không hiểu anh đang muốn làm gì.
Trước mặt người ngoài, hai người vẫn diễn rất thành thạo. Tạ Thần Vũ theo thói quen muốn nắm tay cậu, nhưng tình hình mối quan hệ của cả hai có chút đặc thù, vì vậy chỉ nắm lấy hai ngón tay.
Lần trước ăn tết anh cảm thấy phỏng tay, muốn nhanh chóng buông tay người ta ra.
Lần này thì lại khác, anh cảm thấy nơi các ngón tay giao nhau truyền đến một luồng cảm xúc rất mạnh mẽ, dường như có thể chiếm hơn phân nửa suy nghĩ trong đầu anh. Tuy vẫn có chút hoảng loạn, nhưng lại không hề có ý muốn buông tay ra.
Tống Ngạn không kịp đề phòng đột nhiên bị anh nắm tay, ngơ ra một chút.
Ngay sau đó, bên tai chợt vang lên một tiếng cười quen thuộc.
“Anh đến đưa em đi học.”
========================
Để xem quá trình nhận ra tình cảm của anh Vũ có giống với anh Sở Thành EQ thấp nào đó không nhé:))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]