Dạo gần đây, vòng đu quay tình yêu là hạng mục hot nhất trong giới thực tế ảo, ai cũng có thể vào chơi được.
Chỉ cần có tiền là có thể mặc được skin tình nhân. Tổng cộng chỉ có vài skin để lựa chọn, nhưng có đến hàng trăm triệu cư dân mạng nên có đụng hàng thì cũng là chuyện hết sức bình thường.
Chỉ là Tống Ngạn không hiểu cho lắm: Vì cớ gì hai cặp đôi yêu đương bên cạnh mình đều chọn ấm trà và chén trà vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn luôn cảm thấy mặc ở trên người rất kỳ quái.
Hai người ăn mặc như vậy ngồi ở trên vòng đu quay, nhìn thế nào cũng thấy toàn là bi kịch, có thấy ngọt ngào chỗ nào đâu?
*Bi kịch (EJ beijù): đồng âm với hai từ Bôi cụ (the bēi jù) – bộ dụng cụ chén trà
Bỏ đi, cậu thầm nghĩ.
Mấy người rơi vào lưới tình thì làm gì có lý trí để nói nữa, xem ra vị thanh
niên văn vẻ được soi sáng quá nhiều tính nghệ thuật này cũng không ngoại
lê.
Là một tên cuồng yêu đương, đương nhiên cậu sẽ không khinh bỉ mà còn gia nhập vào hội.
Tống Ngạn: Oa, hai người thật lãng mạn quá đi!
Tạ Thần Vũ răn đe: Cho nên, đừng có nguyền rủa tôi và Elizabeth, hiểu không?
Tống Ngạn: Còn không phải anh cứ quấy rầy tôi sao?
Tạ Thần Vũ: Cậu trốn học lâu như vậy nên tôi mới hỏi đó được không?
Tống Ngạn: Ai mượn anh nhọc lòng. Tôi có trốn học thì cũng có anh Cương Tử nhà tôi dạy bù cho tôi. Đây là sở thích yêu đương của hai chúng tôi.
Tạ Thần Vũ: Anh Cương Tử nhà cậu cũng học ngành thiết kế trang sức à?
Tống Ngạn: Đương nhiên là không rồi, nhưng anh ấy vì tôi mà cố tình học một chút á, he he -
Tạ Thần Vũ không muốn hàn huyên thêm nữa: Được rồi, tôi nói chuyện với Elizabeth tiếp đây, tạm biệt.
Tống Ngạn: Nhớ đó, đừng có làm phiền tôi nữa.
Tạ Thần Vũ: Ờ!
Tống Ngạn hài lòng mà tắt máy truyền tin.
Tống Ngạn xem lại bài tập về nhà mà dạo gần đây cậu đã bỏ lỡ, kiểm tra thời gian, đứng dậy và đăng nhập vào mạng thực tế ảo. Cậu tạo một tài khoản khác trong phòng huấn luyện mô phỏng, đăng ký hội viên xong liền thêm ID của Đậu Mính Mính.
Trước đó, Đậu Minh Minh có chút mập mờ với một người bạn trên mạng. Với sự hiểu biết của cậu với tên nhóc cuồng yêu đương này, phi thường có khả năng là Đậu Minh Minh tự cho đó là mập mờ, vì vậy cậu mới tạm thời không để ý đến.
Nhưng lần này trở về, sự mập mờ của hai người này càng lúc càng lớn, ngay cả skin tình nhân cũng đã mặc luôn rồi. Thời điểm dùng cơm, cậu liền hẹn với Đậu Mính Mính, quyết định muốn nhìn thử xem người đó thế nào.
Đậu Mính Mính đã online từ sớm, xác nhận lời mời bạn tốt xong liền thấy Tống Ngạn chuyển tiếp sang đây, cậu kích động vẫy tay: “Nơi này!”
Tống Ngạn đi qua, nhanh chóng đánh giá người đàn ông bên cạnh cậu.
Người đàn ông này có một gương mặt rất điển trai, mặc một bộ skin cần phải có Gold Kryptonite thì mới mua được, ID là: Nỗ lực kiếm tiền.
*Gold Kryptonite: đơn vị tiền tệ trong game, cần phải nạp tiền vào mới có, kim cương vàng ấy.
Cậu thầm nghĩ: Đúng là thành thật, gật đầu chào hỏi bọn họ.
Đậu Mính Mính ngọt ngào giới thiệu: “Đây là đại thần mà tớ nói với cậu hôm bữa á. Anh ấy lớn hơn chúng ta vài tuổi, họ Trình, cứ gọi anh ấy là anh Trình”
Nói rồi cậu liền quay người nhìn về phía anh Trình, “Cậu ấy là bạn thân hồi còn nhỏ của em, anh cứ gọi cậu ấy là Tiểu Tống nha. Cậu ấy cũng giống
như em, chỉ mới là lính mới thôi, trước giờ chưa từng chơi loại phòng này bao giờ”
Anh Trình rất dễ chịu: “Không sao, để anh dẫn hai em đi chơi, muốn chơi cái gì?”
Đậu Minh Minh nhìn về phía Tống Ngạn.
Trong lúc nói chuyện, Tống Ngạn đã kiểm tra điểm tích lũy của anh Trình, phát hiện đây là một đại thần hàng thật giá thật, liền nói: “Vậy chơi phi thuyền đi”
Ba người liền lập nhóm nhỏ đi vào bản đồ.
Tống Ngạn nhìn anh Trình vừa điều kiển phi thuyền vừa giảng giải cho bọn họ, yên lặng quan sát. Cậu cảm thấy ít nhất thì đây cũng là một người bình thường, không phải một người tự tin thái quá hay trải chuốt bóng bẩy.
Cậu thuận miệng hỏi: “Anh Trình làm gì?”
Anh Trình nói: “Nhân viên văn phòng bình thường mới vừa tốt nghiệp”
Tống Ngạn theo thói quen muốn tra xét địa chỉ IP, ngoài miệng lại hỏi: “Anh là người ở đâu?”
Anh Trình nói: “Ở tinh vực Tây Hà.”
Tổng Ngạn nghe vậy liền click mở địa chỉ IP lên xem.
Địa chỉ IP thể hiện rõ: Tinh vực Gauze.
Hay lắm, là địa chỉ IP tạm thời.
Cậu thu hồi tay, tiếp tục hỏi: “Thế anh Trình làm trong ngành nào vậy?”
Lúc này, anh Trình đã dâng lòng cảnh giác.
Hắn thầm đánh giá: Có lẽ bạn của chim non này sợ bạn bè của mình bị lừa cho nên mới ra mặt giùm đây mà.
Hắn không rõ năng lực và thông tin của người bạn này, để phòng ngừa đành phải nói: “Ngành IT”
Tống Ngạn “Ồ” một tiếng, nghĩ thầm: Là dân kỹ thuật, ngược lại thì cũng hợp lý.
Cậu nhìn anh Trình đi qua cửa ải một cách dễ dàng, theo hai người họ chuyển tiếp ra ngoài.
Đậu Mính Mính ôm cánh tay cậu, thầm khoe khoang: “Thế nào? Có phải cậu cũng cảm thấy anh ấy rất lợi hại hay không? Có phải cậu cũng cảm thấy anh ấy rất tốt hay không?”
Tống Ngạn “Ừ” đại một tiếng, thầm nghĩ: Là người bình thường là tốt rồi.
Khung tin nhắn chợt chớp một cái, cậu click vào xem, là tin nhắn của vị đồng đội. Tống Ngạn quyết định không ở đây làm bóng đèn nữa.
Dù sao thì dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, có khuyên cũng chẳng được gì.
Cũng may từ lúc bắt đầu lên sơ trung, cậu đã bảo Đậu Minh Minh phải chú ý an toàn trên mạng. Nhiều năm qua đi, cho dù có là đầu heo thì cũng sẽ dần dần hiểu ra được vấn đề. Cậu không cần phải quá lo lắng về việc Đậu Mính Minh sẽ bị lừa dối.
Hơn nữa Đậu Mính Mính cũng có thói quen chia sẻ chuyện tình yêu đương, cậu có thể từ đó mà biết được chuyện của Đậu Mính Mính.
Vì thế cậu liền nói: “Hai người chơi đi, tôi phải đi rồi.”
Đậu Mính Mính ngẩn ra: “A? Sao lại đánh lẻ chứ?”
Tống Ngạn nói: “Ừ, bỗng dưng có chút việc”
Nói xong cậu liền tạm biệt hai người họ, đổi tài khoản, đi đến phòng cơ giáp.
Tạ Thần Vũ đã mở phòng chờ sẵn rồi, thấy cậu tiến vào liền hỏi: “Hôm nay có muốn chơi chiến đấu cơ giáp nữa không?”
Tống Ngạn nói: “Dạ có, anh mở đi ạ”
Hai người đánh với nhau được ba trận, Tống Ngạn không thắng được trận nào.
Tạ Thần Vũ duỗi tay kéo cậu dậy, trong lòng có chút kinh ngạc.
Nhóc con này rất biết cách vận dụng đầu óc, thiên phú cũng cao, mới được mình chỉ dẫn trong một khoảng thời gian ngắn thôi, không ngờ lại có thể
tiến bộ rõ ràng như vậy. Hơn nữa, hiện tại vẫn đang trẻ tuổi, chắc chắn tương lai sẽ càng trở nên lợi hại hơn.
Tạ Thần Vũ cùng cậu kiếm chỗ nào đó ngồi xuống, nghe cậu hít vào thở ra, bèn giả vờ trêu ghẹo: “Thể lực không tốt thế này, nhìn chẳng giống một Alpha chút nào.
Tống Ngạn vô cùng bình tĩnh nói: “Không phải em đã nói với anh là nhà em nghèo sao? Khi còn nhỏ trải qua một cơn bệnh nặng, không được chữa trị kịp thời nên mới để lại một ít di chứng. Bác sĩ nói, rất có thể em sẽ không cao lên nổi 1m8”
Tạ Thần Vũ liền nhướng mày: “Là bệnh gì?”
Tống Ngạn đều không chớp mắt mà nói ra một danh từ y học.
Từ lúc quyết định muốn giả làm một Alpha, cậu đã biết thế nào cũng sẽ có người nghi ngờ cậu, cậu đã chuẩn bị đâu ra đó hết rồi.
Tạ Thần Vũ tìm kiếm trên mạng, phát hiện đây là một căn bệnh tương đối hiếm thấy, đúng là chữa không hết rất dễ để lại di chứng sau này.
Nhưng anh vẫn không nhịn được nhen nhóm một suy nghĩ điên rồ trong đầu, nhớ tới khả năng kia.
Thật ra có một cách có thể chứng thực được quan điểm này, anh thầm nghĩ, đó chính là thử gọi cho Tống Ngạn.
Nhưng lại có một vấn đề, đó là không thể gọi video khi đang ở trong giới thực tế ảo, chỉ có thể gọi thoại thông thường. Bởi vì thực tế ảo có thể chỉnh sửa giọng nói, nên để tránh cho việc chậm trễ các cuộc gọi đến từ thế giới thực bên ngoài, những lúc nhận cuộc gọi đều phải tạm thời gian đoạn thu âm ở thực tế ảo. Vậy nên để nhắc nhở người khác cũng như đề phòng người khác lại gần quấy rầy, cho dù là gọi hay nhận, trên đầu của nhân vật đều sẽ xuất hiện một dòng chữ nhắc nhở tiêu biểu.
Nhưng bởi vì giọng nói đã bị tách biệt, mình ở thực tế ảo sẽ không thể nào biết được nhóc con đang nói gì, để tránh cho đây là trùng hợp, chắc chắn mình vẫn sẽ muốn xác nhận gọi thêm lần hai. Lần thứ hai gọi qua, đương nhiên nhóc con sẽ nhìn ra được vấn đề, đến lúc đó tám phần mười là kéo thêm rủi ro.
Tạ Thần Vũ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy phương thức tự sát này không có lời. Anh kìm lại cái tay đang tính rục rịch gọi điện kia, tùy tiện nói vài đôi câu, kế đến lại hỏi: “Đúng rồi, cậu về trường học chưa?”
Tống Ngạn nói: “Về rồi ạ”
Tạ Thần Vũ hỏi: “Về khi nào?”
Tống Ngạn nhìn chằm chằm Tạ Thần Vũ tầm hai giây.
Cả hai người đều rời khỏi tinh vực Gauze trong cùng một thời điểm. Thông qua đường hàng không và thời gian tiến vào bến cảng, hoàn toàn có thể vẽ được một vòng phạm vi trên tinh đồ. Vì vậy cậu sẽ không cung cấp thông tin này, bèn nói: “Hôm trước.”
Tạ Thần Vũ nhìn cậu, lòng thầm “lộp bộp” một tiếng: Hỏng rồi, nhóc con nghi ngờ rồi.
Mới vừa gặp mặt đã hỏi thăm thông tin của người ta rất dễ khiến cho người ta nảy sinh phản cảm. Anh tỏ vẻ như đang lấy lại tinh thần, cười với cậu một cái, giơ tay ra một cách vô tội: “Lần này thật sự là chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi”
Tống Ngạn cũng xem như là anh vô ý, lập tức đáp trả lại: “Nói ra thì, trước giờ Du Kình tụi em vẫn luôn nhất trí cho rằng anh chính là một lão già khú để đấy. Năm nay ông chủ Trần đã bao nhiêu tuổi rồi? Đừng nói là đã bảy tám chục tuổi mà vẫn còn giả nai bắt em gọi là anh nha?”
Tạ Thần Vũ dở khóc dở cười: “Về chuyện này thì tôi không có lừa cậu, tôi chỉ lớn hơn cậu vài tuổi thôi, vẫn gọi anh đi”
Tống Ngạn nghĩ thầm: Thế thì chắc không phải là vị đứng sau tinh vực Aram kia rồi. Cậu ngoan ngoãn nói: “Dạ, anh ơi.
Tạ Thần Vũ cười cười đáp lại một tiếng. Không biết có phải vì đã biết đây là lính mới của Du Kình, cho nên anh mới cảm thấy tiếng gọi “Anh ơi” này có vẻ không giống với như ngày thường hay không?
Tống Ngạn đánh giá: “Tuổi còn trẻ mà đã trở thành ông chủ rồi.”
Tạ Thần Vũ nghe vậy liền bật cười, học theo giọng điệu của cậu nói: “So ra vẫn kém cậu, tuổi còn trẻ mà đã trở thành tỉ phú rồi.
Tống Ngạn nhớ tới mấy khối đá kia, không lời gì để nói.
Hai người liếc nhau, cuối cùng thì cũng kết thúc màn thăm dò này.
Tạ Thần Vũ yên lặng nghĩ lại: Không thể điên rồ như vầy mãi được, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tình bạn mà vất vả lắm hai người mới tạo thành.
Không thì lần sau mình đi tìm Tống Ngạn, đột ngột đến thăm trường học một chút, nhìn xem ngày thường Tống Ngạn có dáng vẻ như thế nào? Vừa an toàn mà cũng vừa không khiến mình phải bại lộ, miễn cho cứ thử đi thử lại khiến nhóc con này nảy sinh phản cảm.
Rốt cuộc thì chỉ cần xác định được có một điều gì đó không trùng khớp, sẽ chứng minh được tất cả là do mình suy nghĩ nhiều.
Tạ Thần Vũ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, đối mặt với vị đồng đội, cùng cậu chơi thêm hai trận nữa rồi mới thoát khỏi phòng.
Hai người sóng vai đi trên quảng trường, bỗng dưng Tạ Thần Vũ nhớ tới
một chuyện: “Nghe nói dạo gần đây có một vòng đu quay rất hot, muốn đi xem không?”
Tống Ngạn yên lặng vài giây: “Là vòng đu quay tình yêu cần phải mặc skin tình nhân mới được tiến vào đó sao?”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Ừ, cậu cũng biết à?”
Tống Ngạn nói: “Em có thấy vài bạn học chơi cùng với đối tượng của họ”
Hơn nữa tất cả đều mặc bộ ấm chén trà. Nghĩ đến đây, cậu liền quyết định đi nhìn thử xem trò chơi này như thế nào, bèn nói: “Dạ đi.”
Hai người chuyển tiếp đến khu giải trí, rất nhanh đã tìm thấy vòng đu quay.
Chỉ thấy trên bầu trời quang đãng đẹp đẽ, những khoang thuyền từ từ xoay vòng, nhìn từ xa hệt như những vì sao.
Nói trắng ra thì, đây là hình thức tàu lượn dưỡng lão rùa bò. Ở thực tế ảo, quỹ đạo quay vòng của nó còn thái quá và chẳng hợp với lẽ thường hơn.
Tống Ngạn nhìn chung quanh một vòng, đi đến khu bày bán skin tình nhân.
Tạ Thần Vũ hỏi: “Cậu muốn chơi à?”
Tống Ngạn nói: “Em chỉ muốn nhìn thử một chút thôi.”
Nói xong, cậu liền đi vào và chuyển sang tổ hợp bộ ấm chén trà nhìn thử.
Tạ Thần Vũ đứng ở bên cạnh nhàn rỗi nhàm chán, cũng tò mò mở màn hình lên xem, thấy được bộ “Bên nhau trọn đời” trong miệng của cấp dưới.
Vốn dĩ anh tưởng rằng sẽ có chút trang trí đặc biệt nào đó, giờ đây khi nhìn thấy bộ ấm chén trà vô cùng bình thường này: Mặc lên người bộ đẹp lắm sao?
Người đang trong giai đoạn yêu đương, nói gì cũng vô dụng.
Đôi chồng chồng giả tạo liền yên lặng tắt màn hình.
Lúc này, đêm cũng đã khuya, Tống Ngạn không còn cảm thấy hứng thú với vòng đu quay nữa, xem skin tình nhân xong liền off đi ngủ.
Kể từ hôm đó trở đi, cậu lại trở thành một cậu sinh viên đại học bình thường. Đôi khi sẽ nghe vài câu về quá trình phát triển tình yêu của nhóc cuồng yêu đương Đậu Minh Mính, cuộc sống cứ thế mà gió êm sóng lặng.
Sau lần gặp mặt nhau ở hội trường đấu giá hôm đó, số lần gặp mặt trên mạng liền tăng lên.
Cũng không biết là vì cả hai đã công khai thân phận lẫn nhau, hay là vì đang vác trên lưng hình tượng của một ông chủ, mà vị đồng đội này của cậu không còn mở miệng là toàn nói phét nữa, trầm ổn hẳn lên.
Đợt khóa học công khai vừa rồi, hai người không học được, Tạ Thần Vũ liền trở thành giáo sư, vì cậu mà kiên nhẫn trau dồi thêm kiến thức.
Tống Ngạn nghĩ thầm: Quả nhiên người này càng giảng càng cao thâm. Bởi
vì đã quá quen với việc nghe anh giảng bài và hơn nữa khoảng cách mở lại khóa học kia cũng khá xa, nên cậu liền thẳng thắn tìm đến Tạ Thần Vũ nghe giảng.
Đương nhiên Tạ Thần Vũ không ý kiến gì, anh không hề che giấu, biết gì nói đó, đồng thời cũng dạy luôn cả khóa học về cơ giáp.
Ngẫu nhiên hai người cũng sẽ tâm sự một ít chuyện trong giới, ví dụ như: “Quả nhiên tinh vực Gauze đã loạn hết rồi”, “Du Kình/Tinh Thần lại làm chuyện gì vậy?”, “Tên Sâm Đức kia cũng biết cách sống thật đấy”...
Tống Ngạn cũng không hề cố ý né tránh Tạ Thần Vũ, đôi khi sẽ cùng anh đi dạo thị trường nguyên thạch.
Thị trường nguyên thạch trong thực tế ảo cũng giống với các thị trường thông thường khác. Tất cả đều phải chụp hình ảnh gốc của hàng hóa mang cho khách xem.
Dường như các nguồn cung ứng nguyên thạch trên toàn tinh tế đều tập trung ở nơi này, vô cùng náo nhiệt.
Đối với lĩnh vực này, Tạ Thần Vũ đành phải đổi thân phận với cậu, biến thành học sinh, anh hỏi: “Mấy thứ này cũng là Du Kình dạy cho cậu?”
Tống Ngạn nói: “Không, gần nhà em có một thị trường nguyên thạch. Khi còn nhỏ em thường xuyên qua bên đó chơi. Mỗi ngày đều nằm mơ có thể nhặt được một khối đá về để làm giàu, về sau xem nhiều nên cũng biết nhiều”
Tạ Thần Vũ gật đầu, thấy cậu ngừng lại ở trước một sạp hàng.
Tống Ngạn nhìn kỹ hai khối đá trước mặt, hỏi vị đồng đội bên cạnh: “Cái nào đẹp hơn ạ?”
Tuy Tạ Thần Vũ không phải là người trong nghề, nhưng dù sao cũng là người sinh ra ở trong hào môn, mắt nhìn đồ vẫn rất tốt. Anh chỉ vào khối bên trái: “Khối này có chất lượng tốt hơn.”
Tống Ngạn hỏi: “Nếu chỉ về độ đẹp thôi thì sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Cũng là khối này”
Tống Ngạn gật gù: “Giống ý em
Nói vừa dứt câu, cậu liền nhấn xuống nút đặt hàng, dẫn đồng đội đi đến nơi khác.
Vốn dĩ Tạ Thần Vũ tưởng rằng hôm nay cũng chỉ cùng đối phương đi dạo phố giống như bình thường thôi, ai ngờ một tháng rưỡi sau, anh ở công ty nhận được một phần chuyển phát nhanh, địa chỉ gửi đi là căn cứ của Du
Kình.
Tâm phúc kiểm tra xong phát hiện không có vấn đề, bèn đưa đến văn phòng của anh, tò mò hỏi: “Du Kình gửi đồ, là Kim Diễm gửi à sếp?”
Tạ Thần Vũ cũng rất tò mò, vươn tay xé gói mở hộp quà ra. Bên trong là một chiếc kẹp cà vạt và một đôi nút tay áo, thủ nghệ cực kỳ tinh mỹ, được chế tác từ khối nguyên thạch trước đó anh đã chọn. Ngay lập tức anh liền ngan ra.
Tâm phúc lập tức kêu lên: “Há, đại lão Kim Diễm mà đã ra tay thì chẳng giống với thông thường. Vừa ra tay là tặng đá quý, ôi cái đậu mà tình bạn qua mạng thần tiên!”
*Đại lão (A): một danh xưng dùng để kính trọng một người có trình độ cao hoặc tài năng xuất chúng.
Tạ Thần Vũ không nói gì nhưng trong lòng thì lại vui sướng đến kinh ngạc.
Anh biết, có lẽ là vì anh đã làm thầy giáo cho nhóc con này đã lâu, nhóc con không muốn nghe một cách miễn phí cho nên mới tặng cho anh. Thế nhưng anh vẫn không kìm được niềm vui sướng trong lòng, lấy ra nhìn tới nhìn lui, cảm thấy vô cùng hợp ý.
Tâm phúc cũng không chút do dự khích lệ: “Đẹp!”
Tạ Thần Vũ vuốt ve một viên đá quý trong đó, thật lòng nói: “Tôi muốn đào cậu ấy sang đây.
Tâm phúc nghe vậy liền sửng sốt, tiếp theo liền hoàn hồn: “Nhưng...... nếu có thể đi theo Phó Vân Tĩnh đến hội trường đấu giá, chắc chắn cậu ta chính là một trong những thành viên nòng cốt của Du Kình. Chắc không dễ đào được đâu ạ?”
Tạ Thần Vũ nghĩ thầm: Đâu chỉ không dễ đào, mà là một khi không cẩn thận có thể sẽ chọc giận cả đám điên kia.
Nhưng dù vậy anh vẫn rất muốn, hơn nữa còn không có ý định từ bỏ, nói: “Sự thành tại nhân, không thử sao có thể biết là không được?”
Tâm phúc luôn luôn tin tưởng vào anh, dù sao thì ngay cả “Sự kiện Silent” mà bọn họ còn có thể làm được thì chuyện này có đáng là bao.
Tâm phúc chợt nghĩ đến công ty cũng cần thêm nhiều đại thần đá quý, lập tức giơ hai tay tán thành: “Vậy đào đi sếp! Sếp cần em giúp gì không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Chuyện đào người thì không cần, chuyện đáp lễ thì vẫn cần cậu tham mưu một chút. Cậu nói xem, tôi nên tặng lại thứ gì đây?”
Anh ngẫm nghĩ, “Một thứ gì đó không quá thô, cũng không quá quý giá, bởi vì người ta không thiếu tiền. Hay là tôi cũng làm một món quà thủ công?”
Tâm phúc nghe hai từ “Thủ công” này xong liền đứng hình, hắn nhìn trạng thái hiện tại của sếp, dò hỏi: “Sếp xác định là chỉ bạn bè trên mạng chứ không yêu đương trên mạng đúng không?”
Tạ Thần Vũ bật cười: “Cút”
Đúng là cấp dưới thì chẳng thể trông cậy vào được. Tạ Thần Vũ một mình tự hỏi một lát, quyết định món quà đáp lễ.
Lại một tháng rưỡi sau, căn cứ của Du Kình cũng nhận được một phần chuyển phát nhanh đến từ công ty Tinh Thần.
Tống Ngạn vẫn đang ở trong trường học. Sau khi nhận được tin tức, theo bản năng cậu cảm thấy có lẽ vị đồng đội kia của cậu đã mua gì đó gửi tặng cho cậu, nhờ đám người Du Kình mở ra xem.
Đám người Du Kình vừa mở ra, phát hiện bên trong là một chiếc mô hình phi thuyền, là loại mô hình đặc biệt trong mô phỏng huấn luyện.
Bọn họ biết hai người quen biết nhau thế nào, xem như là tặng quà kỷ niệm cho nhau, không hề cảm thấy không đúng chỗ nào. Thế nhưng bên trong đám này lại có một tên cực kỳ yêu tiền.
Lão Tiền mở máy truyền tin ra, chụp quét chiếc mô hình và tìm kiếm trên mạng, muốn biết món quà này bao nhiêu tiền. Thế nhưng lại chẳng tìm thấy một kết quả nào, hắn khiếp sợ nói: “Đậu má, đừng nói là hắn tự làm nha?”
Đám người còn lại cũng giật mình.
“Vừa canh cửa vừa làm nghề thủ công luôn sao? Đa tài đa nghệ vậy?”
“Hay là đặt hàng thiết kế riêng, bởi vậy nên mới không tìm thấy trên mạng được?”
“Mấy người thử đi khảo sát một vòng xem, nhìn xem có cửa hàng thiết kế theo yêu cầu nào mà không dán logo không...”
“Nhìn món hàng này thì có vẻ là tự làm thật rồi, thế cuối cùng hai người này là gì của nhau?”
Mọi người yên lặng chớp mắt một cái, ồn ào liên hệ Tống Ngạn.
Tống Ngạn không ngờ người ta lại tự mình làm, hơi cảm thấy ngoài ý muốn một chút. Nghe cả đám dò hỏi cậu có cảm nghĩ thế nào về ông chủ Trần, cậu nghĩ ngợi một hồi, sau đó thật lòng nói: “Là một người không tệ lắm.”
Thậm chí có thể nói là một người rất hấp dẫn người khác.
Khó trách lại có nhiều tinh anh tình nguyện đi theo anh ta như vậy.
Đám người Du Kình lại hỏi: “Vậy hai người...... không.... có ý gì khác... chứ?”
Tổng Ngạn nghe ra ý tứ của bọn họ, bèn bất đắc dĩ nói: “Không có”
Hiện tại đã vào cuối kỳ, không tiện qua lấy. Vì thế cậu liền bảo bọn họ đặt mô hình trong phòng ngủ của cậu ở căn cứ Du Kình, sau đó liền tập trung vào kỳ thi sắp tới.
Thời điểm sắp thi xong, cậu nhận được tin nhắn của Tạ Thần Vũ, biết được đối phương muốn qua chỗ cậu, bèn tỏ vẻ không hài lòng nói: Có chuyện gì?
Tạ Thần Vũ: Trong nhà liên hệ tôi, nói kỳ nghỉ đông này chúng ta về sớm một chút, ở chung với người trong nhà nhiều hơn.
Tống Ngạn: Sao anh không nói chúng ta sẽ đi ra ngoài chơi?
Tạ Thần Vũ: Tôi có nói rồi, nhưng cha tôi nói muốn tự mình đến đây để đón chúng ta.
Anh không nói dối. Sau khi kết hôn, trên cơ bản anh và Tống Ngạn đều chỉ về nhà vào mỗi dịp tết, thời gian còn lại đều lông bông ở bên ngoài. Cha thấy không vừa mắt.
Tạ Thần Vũ: Nhận mệnh đi, có thể đẩy được tôi đã đẩy rồi.
Tống Ngạn: Tôi vẫn muốn tìm anh Cương Tử nhà tôi mà. Ngày nào anh cũng được ở bên cạnh Elizabeth nhà anh, anh không hiểu nỗi đau khi yêu đương nơi đất khách quê người đâu!
Tạ Thần Vũ: Elizabeth nhà tôi cũng rất bận nhé.
Tống Ngạn: Có bận mấy thì hai người cũng có thể gặp mặt nhau được!
Tạ Thần Vũ an ủi: Hai người có thể gặp nhau trên mạng mà. Không phải có thể dựng gia viên trên thực tế ảo sao? Chơi cái này vui cực. Tôi và Elizabeth dựng một cái nhà, trồng thêm mấy bụi hoa hồng và hoa thái dương, một ít hành lá cải trắng trong sân. Kế đến còn dựng một tiểu đình hóng gió để thưởng trà, nuôi một bầy gà con, nuôi một bầy cá heo con trong bể nữa. Hai người có thể thử xem.
Tống Ngạn: “
Hình như có chút quen tai.
Cậu liếc mắt nhìn Đậu Mính Mính đang đứng chờ cậu ở phía trước, bèn cất bước đi qua hỏi: “Tôi nhớ, trước đây cậu có nói là cậu đã cùng đối tượng của cậu xây nhà trong thực tế ảo mà đúng không?”
Đậu Mính Mính liền ngượng ngùng bảo: “Đừng có nói bậy vậy chứ? Vẫn chưa là đối tượng mà.”
Tống Ngạn lạnh lùng nói: “Nói chuyện chính”
Đậu Minh Minh liền vui vẻ nói chuyện của mình với anh Trình.
Tống Ngạn so sánh với nội dung tin nhắn vừa rồi một chút, dường như cũng từa tựa nhau, bèn hỏi: “Có nhiều nguyên liệu để dựng nên gia viên không?”
Đậu Minh Minh nói: “Nhiều nha, có thể tìm thấy các đặc sản hay thực vật của hầu hết các tinh vực”
Tống Ngạn nghĩ thầm: Thế thì vì sao lại trùng hợp quá vậy?
Lần này khác với bộ ấm chén trà lần trước, lần trước là người đông mà skin tình nhân thì chỉ có hạn. Lần này là một tràng tư liệu sống sờ sờ ra đó, ấy thế mà trúng phóc toàn bộ.
Tống Ngạn chợt nhớ lại các chi tiết câu chuyện mà suốt học kỳ này Đậu Mính Minh cứ nhắc mãi ở bên tai cậu, lúc sau liền trả lời: Oa, nghe có vẻ không tệ nha, hai người còn làm gì nữa?
Tạ Thần Vũ đã hỏi cấp dưới từ trước rồi, biết chim non này không phải người ở tinh cầu Bá Đích, liền nói một cách không hề áp lực.
Thế nhưng anh lại không ngờ, mấy năm nay chú chim non bị Tống Ngạn răn đe bên tai, sớm đã quen với việc che giấu thông tin thật trên mạng rồi. Thậm chí còn nghe lời mà mua một địa chỉ IP tạm thời. Chỉ là trong số các người đang sử dụng này, các IP đều quá đắt cũng như lấy quá khó, nên cậu mới đặt mua một địa chỉ IP cố định đơn giản nhất. Vì vậy nên anh Trình mới không hề hoài nghi.
Vì vậy nên Tạ Thần Vũ mới rơi vào bi kịch.
Tống Ngạn nhìn nội dung tin nhắn vừa mới nhắn đến, cảm giác trên 60% chắc chắn đây không phải là chuyện trùng hợp, không nhịn được yên lặng vài giây.
Lúc trước Tạ Thần Vũ biết được cậu có người trong lòng, ngay sau đó liền thẳng thắn nói là đã có người yêu. Khi ấy cậu đã hoài nghi thanh niên văn vẻ này đang bịa chuyện rồi.
Nhưng dù vậy cậu vẫn không quan tâm, chỉ cần hai người có thể an ổn vượt qua thời hạn thỏa thuận thì sao cũng được. Sau này, Tạ Thần Vũ càng diễn càng giống, cậu cứ thế mà cũng tin luôn.
Ai ngờ vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn là diễn.
Đậu Minh Mính nhìn Tống Ngạn: “Cậu làm sao vậy?”
Tống Ngạn nhìn thẳng vào Đậu Minh Mính, nghĩ thầm: Dù sao thì cũng chưa chắc chắn hoàn toàn, có lẽ hai người này thật sự yêu đương trên mạng thì sao?
Cậu hỏi: “Gần đây hai người có lên mạng nữa không?”
Đậu Minh Minh nói: “Có nha!”
Tống Ngạn liền dò hỏi ngày mà Tạ Thần Vũ sẽ đến, sau đó nói với nhóc cuồng yêu đương bên cạnh tranh thủ hẹn bạn trai lên mạng vào ngày đó luôn.
Đậu Minh Minh không rõ nguyên do, nhưng vẫn luôn nghe lời, gật đầu đồng
ý.
Vì thế, Tống Ngạn kiên nhẫn chờ Tạ Thần Vũ qua đây, đêm đó cậu còn nhắn tin cho Đậu Mính Mính: Hai người đang lên mạng sao?
Đậu Minh Minh trả lời vô cùng nhanh: Ừm, cậu muốn chơi chung với bọn tớ sao?
Tống Ngạn:
Tống Ngạn quay đầu nhìn Tạ Thần Vũ đang đứng uống nước ở trong phòng khách, lại cúi xuống nhìn tin nhắn vừa rồi, tắt khung chat đi.
Hay lắm, không những diễn mà còn thuê người diễn thay nữa.
Nói vậy là Tạ Thần Vũ không có đối tượng. Vậy mỗi ngày anh ta làm gì ở tinh vực Aram?
Tạ Thần Vũ cảm nhận được tầm mắt của cậu, liền nhìn sang: “Không phải ngày mai còn có một buổi thi cuối cùng sao, không cần ôn tập à?”
Tống Ngạn nói: “Cần.”
Cậu xoay người về phòng, bắt đầu tự hỏi một vấn đề khác: Có nên vạch trần anh ta hay không?
Tống Ngạn nghiêm túc suy nghĩ: Thôi thì cứ để cho thanh niên văn vẻ này diễn đi, dù sao thì cũng sắp được hai năm rồi. Sang năm chỉ cần tiêm thêm mấy liều thuốc thử nữa là mình sẽ khỏi bệnh, không cần phải tạo thêm rắc rối không nên có nữa.
Sau khi hạ quyết tâm cậu liền bình tĩnh, xem lại một lần các kiến thức đã học, an tâm mà đi ngủ.
Ngày hôm sau cậu rời giường rất sớm, cơm nước xong liền vào trường thi.
Tạ Thần Vũ ở nhà cân nhắc một chút.
Thật ra mấy tháng gần đây, anh càng ngày càng cảm thấy chắc là do anh suy nghĩ nhiều, dần dần đã không còn hoài nghi Tống Ngạn nữa.
Nhưng dù sao thì tới cũng đã tới rồi, anh vẫn quyết định đi đến trường học một chuyến xem thế nào.
Thế nhưng anh đến không đúng lúc, Tống Ngạn đã nộp bài xong, đang cùng Đậu Mính Minh đi đến nhà ăn.
Tạ Thần Vũ nhìn cái tên “Đậu Minh Minh” trên tin nhắn, nhất thời liền nhớ ra đây là tên nhóc cuồng yêu đương giống hệt như Tống Ngạn. Ngay lập tức liền muốn đi tìm hai người họ, dù sao thì cũng là cuồng yêu đương, rất dễ nói chuyện.
Tống Ngạn nhận được tin nhắn của anh rất bất mãn: “Anh tới làm gì?”
Tạ Thần Vũ rất vô tội: “Tôi nghe nói cơm canh ở nhà ăn trường các cậu rất ngon nên mới muốn chạy qua nếm thử, các cậu đang ở đâu......?”
Bỗng dưng Tạ Thần Vũ dừng lại, anh phát hiện phía trước có một hình bóng khá quen thuộc, liền cười nói, “Được rồi, tôi thấy các cậu rồi.”
Tống Ngạn nghe vậy liền quay đầu lại, chỉ thấy thanh niên văn vẻ nào đó đang từ từ bước đến.
Đậu Mính Mính nhận ra anh đầu tiên, vui vẻ mà vẫy tay: “Oa, đã lâu không gặp!”
Tạ Thần Vũ liền trưng lên một nụ cười nho nhã: “Đã lâu không gặp”
Giờ phút này, bọn họ đều đang đứng ở trước cửa nhà ăn, cùng nhau đi vào.
Ba người lấy cơm xong, liền chọn ngồi ở một vị trí gần bên cửa sổ.
Tạ Thần Vũ quét mắt nhìn về phía Tổng Ngạn, thấy cậu vô cùng an tĩnh, liền chuyển mắt nhìn sang Đậu Minh Minh, tìm một chủ đề mà cuồng yêu đương thích nói: “Nhìn vui vẻ thế này, đang yêu đương sao?”
Đậu Minh Mính liền sáng bừng hai mắt, cả mặt đều tỏa nắng.
Cậu rất thích chia sẻ câu chuyện tình yêu với người khác, lập tức gật đầu nói: “Được thôi!”
Tống Ngạn:
99
Xong rồi, cuồng yêu đương bước vào trạng thái này thì không thể ngăn được rồi.
Tổng Ngạn nhắm mắt, thầm bi ai trong lòng.
Đậu Minh Minh đã bắt đầu rồi: “Tôi quen được anh ấy ở trên mạng á. Bởi vì cha có mua cho tôi một khoang thực tế ảo mà, thế nên tôi mới chạy đến phòng mô phỏng huấn luyện để chơi. Lúc ấy, tôi chỉ là một chú chim non thôi...”
Tống Ngạn nhìn gương mặt mỉm cười của Tạ Thần Vũ, dáng vẻ hoàn toàn không biết kế tiếp sẽ có bom to hố lớn gì đang chờ.
Cậu thật sự không nhịn được nữa. Nhân lúc vừa mới bắt đầu, cậu liền cầm lấy một lọ sữa bò chưa mở nắp trên bàn, nhét vào tay đối phương.
Tạ Thần Vũ cúi đầu nhìn cậu một cái, cực kỳ săn sóc mở nắp giùm cậu, đẩy ngược trở về.
Tống Ngạn tâm tình phức tạp: “......Cố ý cho anh đấy”
Cậu tỏ vẻ đồng cảm, nói, “Lát nữa nếu cảm thấy khổ trong lòng thì cứ từ từ mà uống”
Em nhỏ đã phát hiện ra rồi =))))) Không có Elizabeth nào ở đây cả =))))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]