Rạng sáng hôm sau, một chiếc xe bay đen tuyền đậu lại trước cửa nhà trọ.
Filer nghe tiếng thì chạy vội ra tiếp, vừa ra đến ngoài đã thấy Olderhain bước xuống xe, quang minh chính đại đi về phía mình.
Đối mặt với đôi mắt đỏ sậm kia, Filer không được tự nhiên cho lắm, anh nhắm mắt chào đại: “Bệ hạ.”
Olderhain gật đầu: “A Dụ đâu?”
“Ngài Giản Dụ….” Filer do dự xem có nên nói hay không: “Vẫn đang ngủ.”
Olderhain nhướn mày, hắn không ngờ Giản Dụ là loại người thích ngủ nướng, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mình đến quá sớm.
Hắn đã sớm điều tra phòng của Giản Dụ nên Olderhain lướt ngang qua Filer, đi về phía phòng của cậu.
Filer bị bỏ lại phía sau muốn đi theo hắn theo bản năng, lại bị Hefter xuống xe sau Olderhain cản lại: “Bệ hạ không thích có người đứng quá gần ngài.”
Thấy Filer đồng ý, Hefter hơi nheo mắt, nở nụ cười thương hiệu theo thói quen: “Cậu không ngại trò chuyện với tôi về quý ngài kia chứ? Dù sao ngài ấy cũng sắp dọn vào hoàng cung.”
Mặc dù bọn họ đã điều tra thông tin của Giản Dụ không biết bao nhiêu lần nhưng anh rất vui lòng nghe Filer nói lại lần nữa, nhỡ đâu có phát hiện gì mới thì sao?
Bên kia, Olderhain đã đến trước cửa phòng Giản Dụ, hắn nhẹ nhàng sửa sang lại cổ áo vốn đã rất thẳng thớm của mình, hít một hơi thật sâu rồi mới giơ tay gõ cửa.
Lát sau, người bị nhan sắc tấn công đổi thành Olderhain, hắn nhìn Giản Dụ mặc đồ ngủ lười biếng đứng trong phòng, đôi mắt hắn thoáng xuất hiện một đường chỉ vàng.
“….A Dụ, sáng nào em cũng chào người khác thế này sao?”
Ngón tay đặt trên cửa của Olderhain giật nhẹ, hắn phải khống chế hết mức mới không bóp nát cánh cửa yếu ớt kia, suy nghĩ đen tối nào đó bỗng xuất hiện trong đầu.
Muốn kéo Giản Dụ về sào huyệt, sau đó giấu đi, trừ hắn ra không ai được nhìn hết.
Giản Dụ cúi đầu, nghi ngờ nhìn bộ đồ ngủ dài đến đầu gối, do không muốn người khác đợi lâu nên cậu mới mặc thế này ra cửa, chẳng lẽ cái áo ngủ này thật sự có vấn đề?
Có lộ cái gì đâu mà.
Giản Dụ hoàn toàn không ý thức được vấn đề ở đâu gật đầu cho có: “Sau này sẽ không vậy nữa.”
“Trước mặt ta thì không sao.”
Giản Dụ thấy là lạ chỗ nào đó: “….Ừ.”
Có gì khác nhau à?
Không nghĩ ra thì thôi khỏi nghĩ, Giản Dụ nhanh chóng vứt vấn đề quần áo ra sau đầu, cậu nhìn Olderhain ngoài cửa, phát hiện bộ quần áo hôm nay hắn mặc như đang phát sáng.
“….?”
Olderhain vẫn mặc bộ quân phục màu đen vàng giống hôm qua, nhưng so với màu đen u ám kia, bộ hôm nay lấp lánh như đang phản xạ ánh sáng, tựa như viên kim cương khi có ánh nắng chiếu qua.
Nhìn kỹ hơn, trên chiếc áo thật sự có đá quý nhỏ vụn, bình thường vẫn đen nhưng khi đứng dưới ánh mặt trời sẽ vô cùng chói mắt.
Quả thật là biến mình thành bảy sắc cầu vồng.
Giản Dụ sẽ không đánh giá quần áo của người khác, cho dù người đó có mặc bao bố chạy đến trước mặt cậu thì cậu cũng sẽ thấy cái bao bố đó với bộ quần áo đắt tiền chẳng khác gì nhau, dù sao cũng đều dùng để mặc.
Vì vậy mặt Giản Dụ bình tĩnh vô cùng, cậu nhớ lại thân phận của người này, hình như để hắn đứng ngoài cửa không tốt lắm: “Anh muốn vào trong ngồi chút không?”
Olderhain đã mất cả buổi sáng để lựa quần áo không có được phản ứng mình mong muốn nên hơi mất mát, tuy vậy nhưng vẫn trả lời rất nhanh: “Được.”
Sau khi vào rồi mới bổ sung một câu: “Có phải ta đến sớm quá hay không?”
Tối hôm qua hắn không tài nào ngủ được, vừa nghĩ đến chuyện hôm nay Giản Dụ sẽ dọn vào hoàng cung của hắn, Olderhain đã vô cùng hưng phấn.
Chỉ có binh lính canh giữ hoàng cung mới biết người máy đã hoạt động cả đêm chỉ vì sửa chữa phòng ốc, mãi đến tận sáng sớm mới thôi.
Giản Dụ nghe vậy thì lắc đầu, cậu thật sự không thấy Olderhain đến quá sớm, dù sao cậu dậy trễ hơn người bình thường thật.
Ban đêm và hoàn cảnh xa lạ khiến Giản Dụ không thể ngủ, hôm nay lại đổi một nơi lạ lẫm khác, chỉ sợ cậu phải tốn kha khá thời gian mới có thể làm quen.
Giản Dụ vào phòng ngủ thay quần áo, Olderhain đứng lại trong phòng khách, im lặng nhìn xung quanh, cơ thể hơn mét chín khiến căn phòng đã nhỏ nay còn nhỏ hơn.
Sau khi không phát hiện thứ gì, Olderhain thất vọng, nơi này không khác gì phòng không người ở, không có một món đồ trang trí nào.
Chắc chắn là do nơi này quá nhỏ, nơi nhỏ thế này làm sao ở được? Không chừng cái phòng này còn không chứa nổi nguyên hình của hắn nữa là.
Mùi của Giản Dụ trong không khí liên tục hấp dẫn Olderhain, khiến mắt hắn bắt đầu mất khống chế chạy đến trước cửa phòng ngủ.
Thấy khoảng trống to đùng, hơi thở của Olderhain nặng nề hơn, tại sao em ấy không đóng cửa?
Cũng đúng, bọn họ là bạn lữ, không cần để ý chuyện này.
Mới ngày đầu thôi mà, như vậy có nhanh quá không?
Nhưng Dụ Dụ đã chủ động rồi, hắn cũng phải nhích chứ!
Thiên thần và ác quỷ bắt đầu đánh nhau xì xèo trong đầu Olderhain, không thì liếc nhìn một cái? Một cái thôi? Bạn lữ của mình mà, có gì đâu mà không được nhìn?
Chưa đợi rồng gian ác và rồng thiên sứ phân chia thắng bại, Giản Dụ đã thay quần áo xong và ra ngoài.
Rầm —
Hai con rồng đau đớn.
Giản Dụ nghi ngờ nhìn Olderhain đang ngây như phỗng, hơi không hiểu: “Đi thôi?”
“Ừ.” Olderhain nặng nề đáp lại, rồng gian ác đang mắng rồng thiên sứ trong đầu, đã là rồng thì còn cù cưa làm gì, bớt có tạo nét lại, nghe theo bản năng đi!
Thấy Giản Dụ mặc bộ quần áo y hệt hôm qua, hơn nữa cũng chỉ cầm theo một vali nhỏ xíu, Olderhain hoảng hốt.
Hắn quên cái này!
Hắn quên chuẩn bị quần áo cho Dụ Dụ mất rồi!
Nhìn Olderhain đứng đực mặt ra đó, Giản Dụ nghi ngờ, hôm nay hắn ta cứ quái lạ thế nào đấy: “Anh có đi hay không….có chuyện gì?”
“Nếu có gì cần làm, tôi có thể….”
“Không có.” Olderhain cắt ngang: “Đi thôi.”
Hefter đang chờ bên cạnh xe bay đã nói chuyện với Filer xong từ lúc nào, ngay lúc Hefter định hỏi thăm sức khỏe người nhà Filer, hai người Olderhain và Giản Dụ đã xuất hiện trong mắt cả hai.
Vali hành lý nhỏ được Olderhain cầm, cơ thể to lớn của hắn so với chiếc vali bé nhỏ khiến nó càng thêm nhỏ xinh đáng yêu, Giản Dụ hai tay trống trơn đi đằng trước, thấy hai người đang trò chuyện vui vẻ thì gật đầu một cái thay lời chào.
“Filer, cảm ơn cậu đã nói cho chúng tôi biết, tôi với bệ hạ và hoàng….ngài Giản đi trước.” Hefter kịp thời chặn ánh mắt nhìn về phía Giản Dụ của Filer: “Sau này có lẽ sẽ gặp lại trong yến hội của gia tộc cậu.”
Giản Dụ bên kia không chú ý đến hành động này, cậu bị Olderhain kéo thẳng vào trong xe bay.
“Đây là bữa sáng do đầu bếp của hoàng cung chuẩn bị.” Olderhain nhét hộp giữ nhiệt vào tay Giản Dụ: “Không hợp khẩu vị thì nói ngay với ta.”
Quốc vương không hứng thú với đồ ăn, lúc nào cũng uống nước dinh dưỡng đột nhiên yêu cầu một phần đồ ăn sáng, đầu bếp cứ tưởng mình làm không ăn lương cả đời hiển nhiên vận hết công phu để nấu bữa sáng này.
Thức ăn bên trong hộp giữ nhiệt còn bốc khói nghi ngút, y hệt như vừa lấy ra khỏi chảo, các món ăn bên trong được trang trí khéo léo tinh tế, chính là cái loại nuốt một cái là hết sạch.
Giản Dụ không có yêu cầu cao về ăn uống, khi cậu còn ở trong biển, thức ăn cũng chỉ toàn cá là cá, nhưng cậu cũng sẽ không từ chối đồ ăn ngon.
Thấy Olderhain cứ nhìn chằm chằm mình, Giản Dụ nhận xét: “Ngon.”
“Anh ăn không?”
Vừa dứt lời đã chìa hộp về phía Olderhain.
Kết quả, Giản Dụ lại nhìn thấy Olderhain xìu xuống.
“?”
Olderhain cứ tưởng rằng mình sẽ được đút man mác buồn, hắn thuận tay cầm một cái bánh sừng trâu mini ném vào miệng, sau đó cầm món Giản Dụ ăn khi nãy, đưa đến trước miệng cậu: “Ăn chung đi.”
Giản Dụ nghi ngờ nhìn Olderhain hình như đã vui lên, Olderhain hôm nay thật sự rất rất lạ.
Đáng tiếc cậu không hiểu mấy thứ cảm xúc này, cũng không thể cái gì cũng hỏi nên cậu đành thuận theo tự nhiên.
Lúc hai người đút qua đút lại đến ghiền, xe bay đã đến hoàng cung.
Xe bay đen tuyền lái thẳng vào trong rồi dừng lại bên ngoài nơi chuyên tiếp khách của hoàng cung, sau khi hai người xuống xe, xe bay tự động bay ra ngoài.
Giản Dụ ngẩng đầu quan sát, bốn phía yên tĩnh vô cùng, không hề nghe thấy âm thanh của người khác làm Giản Dụ cảm thấy nơi này ngoại trừ cậu và Olderhain ra không còn con người nào khác.
Âm thanh như có thứ gì trượt trên mặt đất vang lên, một người máy cao khoảng nửa người cậu đến trước mặt Giản Dụ, màn hình trên chiếc đầu tròn vo của nó hiển thị biểu cảm vui vẻ: “Xin chào ngài hoàng hậu tôn quý, chào mừng ngài đến hoàng cung, thần là Kaka, là quản gia thông minh của hoàng cung.”
“Nếu ngài cần gì trong hoàng cung, ngài có thể gọi thần bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn.” Giản Dụ cảm thấy có chút mới lạ sờ sờ cái đầu tròn vo của người máy, trơn láng đến khó tin.
Thế giới cũ của cậu cũng có người máy, tiếc rằng cậu ghét con người ở đó nên cũng không có hứng tìm hiểu mấy thứ bọn họ sáng tạo ra, xem ra mọi thứ cũng không tệ như cậu nghĩ.
Màn hình của Kaka hiển thị biểu cảm mắc cỡ, giọng máy du dương đến lạ: “Ôi! Hoàng hậu ơi, giọng ngài hay quá.”
Giản Dụ nghe vậy thì mím môi, không nói gì, chỉ rụt bàn tay đang vuốt ve người máy lại.
Kaka cũng không chú ý đến chuyện này, nhưng Olderhain đang nhìn chằm chằm Giản Dụ chú ý: “A Dụ, để ta dắt em đi tham quan hoàng cung.”
“Hai điện hạ, có cần thần dẫn đường không?” Vị trí mắt trên màn hình của Kaka xuất hiện hai ngôi sao, y hệt hai ngôi sao băng.
“Không cần.” Olderhain lạnh lùng từ chối, đặt vali của Giản Dụ xuống trước mặt nó: “Đi làm chuyện của mình đi.”
“Cẩn thẩn cơ thể này của mình hư đấy.”
Màn hình của Kaka xuất hiện biểu cảm hoảng sợ, nhưng nó không bỏ chạy giống bình thường mà cố tình chạy về phía Giản Dụ, kết quả bị Olderhain dùng một tay đè xuống đất.
Tay Olderhain dùng sức, tiếng rắc nhỏ xíu vang lên, thấy Giản Dụ nhìn sang, hắn mỉm cười nói: “Có lẽ em sẽ thích phía sau hoàng cung.”
Câu này của Olderhain chặn câu hỏi vì sao lại đè người máy chặt đến thế của Giản Dụ lại, cậu không thể làm gì khác ngoại trừ gật đầu.
Cậu luôn cảm thấy Olderhain không muốn để cậu biết được con người thật của hắn.
Olderhain tưởng hành vi bạo lực của mình đã qua mắt cậu thành công, hắn ngó lơ biểu cảm tức giận trên màn hình của Kaka, nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Đi với ta.”
Tuyệt vời, hôm nay cũng là một ngày lừa vợ thành công!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]