🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mọi nguời trên tinh hạm được một hàng người máy theo sau nhân viên đưa cho một chiếc quang não, tất cả buộc phải đeo nó trong khi cuộc thi diễn ra, mất quang não cũng xem như mất tư cách thi đấu.

Quang não người chơi mang từ bên ngoài vào sẽ bị khóa lại chỉ có thể liên lạc nội bộ, cùng lúc đó,cuộc thi cũng sẽ gửi đồng thời nhiệm vụ và vị trí cho người chơi qua quang não được phát.

Trừ cái này, người máy còn quét cơ thể các tuyển thủ trên tinh hạm một cái, đảm bảo rằng họ không mang bất kì vật phẩm vi phạm luật chơi nào mới phát túi trang bị được chuẩn bị sẵn.

Sau khi xác nhận xong xuôi, các tuyển thủ được đưa đến các địa điểm khác nhau.

Giản Dụ đi theo nhóm người xuống tinh hạm, người đông như mắc cửi, không thiếu tuyển thủ của các quốc gia khác quan sát xung quanh.

Giữa không trung là cầu livestream có hình dạng như những chú ong mật bay múa tung tăng, trung thực chiếu lại tất cả hình ảnh cho khán giả.

Giản Dụ ngẩng đầu nhìn về nơi xa xa, vạn dặm trên bầu trời là các thành phố lơ lửng, giống như một cái đảo lớn, hệ thống nâng nhẹ nhàng hoạt động, khiến người trên đảo không cảm nhận được chút lắc lư nào.

Hầu hết các tuyển thủ được thả xuống rìa thành phố, bên ngoài chính là vực sâu, đứng ở đó nhìn xuống chỉ thấy các tầng mây dày, không hề thấy được mặt đất.

Giản Dụ giơ tay về phía trước, cảm nhận bàn tay xuyên qua thứ gì đó, sau đó có lực kéo lớn và gió lốc túm lấy muốn kéo cậu ra ngoài.

Giản Dụ mặt không đổi sắc rụt tay lại, bình tĩnh như cũ.

Xem ra trong thành phố an toàn.

Trên những thành phố phía xa, luôn có những chấm đen rơi xuống từ rìa, xem ra cũng có tuyển thủ có hành động giống cậu.

Tuyển thủ rơi xuống nhanh chóng bị tầng tầng lớp lớp mây che khuất, không rõ sống chết.

Có nhiều người xem đã chú ý đến màn này, bắt đầu giễu cợt.

[Ha ha ha, mới vô đã bị loại.]

[Đáng thương quá đi, cuộc thi còn chưa bắt đầu đã mất tư cách thi.]

[Gì mà lắm người thế, nhanh chóng bị loại hết đi!]

Bởi vì quá nhiều tuyển thủ nên cầu livestream chỉ chọn một khu vực lớn tập hợp những người cùng một nước để chiếu, không thì tập trung quay gần những tuyển thủ hot, tuy vậy vẫn có hơn một trăm livestream khác nhau.

Giản Dụ chú ý thấy trên đầu mình có cầu livestream, cậu lơ đãng xoay người, đưa lưng về phía nó.

Người ra người vào trên màn hình livestream, không ai chú ý đến động tác nho nhỏ này của Giản Dụ.

Tầm nửa tiếng sau, không còn tinh hạm nào bay đến nữa, tất cả tuyển thủ đã vào vị trí.

Phía trên thành phố xuất hiện một màn hình ba chiều lớn, bên trên là ngôi sao hot nhất Tinh Tế – Ariane.

“Xin chào mọi người! Chào mừng mọi người đến với Cúp Đốm Lửa lần thứ 102! Tôi là MC của cuộc thi, Ariane đây ~”

Aiane có một mái tóc vàng dài gợn sóng, đôi mắt xám bạc hiếm gặp không lạnh lùng chút nào, ngược lại còn vô cùng hấp dẫn, cô gái đẹp người đẹp dáng, giọng điệu vui vẻ, trông tràn đầy sức sống.

“Còn tôi là người hợp tác với cô ấy, Fannini.” Bên cạnh Ariane là một người đẹp yếu đuối, thấy cầu livestream bay đến, cô nở nụ cười dịu dàng, đây cũng là một trong những MC “nóng” nhất Tinh Tế.

“Không nhiều lời nữa, để bọn tôi giới thiệu nơi này nhé! Hình như mọi người nôn nóng được biết lắm á nha ~” Ariane nhìn làn đạn, chớp mắt sau đó giới thiệu chương trình.

Đây là một hành tinh rất đặc biệt, sức hút của hành tinh vô cùng lớn, người bình thường bước lên là sẽ được trải nghiệm cảm giác vác hàng trăm ngàn ký trên lưng.

Hơn nữa có thế nào cũng không đứng dậy nổi, ngay cả máy móc cũng không chạy.

Bầu trời lại ngược lại hoàn toàn, không khí dồi dào, ngoại trừ gió lớn chốc chốc lại thổi qua ra thì đây là một nơi rất thích hợp để sống.

Quan trọng hơn chính là, mây ở nơi này sẽ tạo ra một loại tinh thể mây đặc biệt, chỉ xuất hiện một khoảng thời gian sau khi gió lốc thổi qua, giá cả cao chót vót, thường được dùng để chế tạo vũ khí.

Ban đầu có người xây trạm bay để khai tác tinh thể mây, sau đó mọi người dần bị cảnh sắc nơi đây hấp dẫn và đến thám hiểm, lâu ngày, hành tinh này đã trở thành hành tinh du lịch.

Mà tên của hành tinh là Bầu Trời Xanh Thẳm.

Hình thú của cư dân nơi đây đa số là loài chim, các khoảng cách giữa các thành phố cũng chỉ là chuyện nhỏ với bọn họ.

“Mà tuyển thủ của chúng ta, hình không không phải ai cũng biết bay đâu nha.” Ariane tiếc nuối nói, nhưng mặt lại đang cười trên nỗi đau của người khác.

“Nhiệm vụ của tuyển thủ không chỉ giới hạn trong một thành phố.” Fannini cười phụ họa: “Làm sao để có thể sang thành phố khác chính là thử thách mọi người phải vượt qua.”

“Tiếp theo sẽ bắt đầu phát nhiệm vụ, lần này có tổng cộng ba nhiệm vụ, mỗi 10 ngày sẽ gửi đến nhiệm vụ mới, các tuyển thủ chú ý nhé ~”

“Nhiệm vụ thứ nhất, xin mời sống sót ở Bầu Trời Xanh Thẳm.” Fannini nói xong liền vẫy tay với cầu livestream: “Có phải nghe đơn giản lắm không? Hẹn gặp lại ở nhiệm vụ tiếp theo nhé!”

“Như vậy, Cúp Đốm Lửa chính thức bắt đầu!”

Sống sót một tháng vốn là điều kiện cơ bản, tại sao lại biến thành nhiệm vụ.

Giản Dụ hơi cau mày, màn hình vừa biến mất thì quang não trên tay đã rung lên, có tin nhắn xuất hiện, chính là nhiệm vụ vừa nãy Fannini thông báo, không khác một chữ.

Cũng không có bổ sung gì.

Các tuyển thủ bắt đầu hành động, lập nhóm lập đội với nhau, Giản Dụ kéo nón áo choàng, đi ngược về phía nhóm người, cậu định đi xem thử thành phố này ra sao.

Cầu livestream bay qua bay lại, im lặng quay khu vực này.

Rắn nhỏ thò đầu ra khỏi nón, cọ cằm Giản Dụ.

“Làm sao?” Giản Dụ tỉnh khỏi khung cảnh chung quanh, mở miệng hỏi theo bản năng.

Đáng tiếc rắn nhỏ không biết nói chuyện nên không thể trả lời cậu.

Vì vậy rắn nhỏ bò ra ngoài theo nón áo choàng, bò đến mái tóc bạc của Giản Dụ.

Khá giống chán quá nên tìm Giản Dụ chơi.

Giản Dụ: “?”

Cậu giơ tay túm rắn nhỏ xuống, không cho nó làm loạn nữa: “Ở yên ở đây.”

Rắn con không cam lòng, nơi này có gì vui đâu, nhìn nó nhiều hơn đi!

Đáng tiếc cơ thể nó quá nhỏ, Giản Dụ chỉ cần một ngón tay cũng có thể dễ dàng đẩy nó ngã, cả cơ thể bị vuốt ve, làm rắn nhỏ không còn cách nào đành nằm ra đó.

“Giản Dụ!”

Giọng Akin vang lên: “Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!”

Anh ta vừa thở hổn hển vừa chạy đến trước mặt Giản Dụ: “Làm sao cậu biến mất nhanh thế, may mà chúng ta được đưa đến cùng một khu vực đấy.”

“Đang xem xét xung quanh.” Giản Dụ lời ít ý nhiều, cậu có chú ý theo sau Akin còn có vài người nữa.

Giản Dụ gật đầu với ba người một cái thay lời chào.

Một người trong đó huýt sáo, mái tóc húi cua phối với áo khoác đen khiến gã trông như mấy tên phản nghịch: “Hèn gì Akin muốn thêm một người vào đội.”

“Rauch, cậu ấy có bạn lữ rồi, cậu an phận đi.” Nhận ra suy nghĩ của tóc húi cua, Akin vội vàng cảnh cáo.

Hai người còn lại không nói gì, chỉ là mặt mày cũng bình tĩnh lại, người đẹp mà, ai không thích nhìn.

Dù sao mọi người đều biết rõ đây chỉ là liên minh tạm thời, cuối cùng sẽ phải tự thân vận động, nếu Giản Dụ ngán đường bọn họ, bọn họ sẽ vứt Giản Dụ ra.

Còn bây giờ, gương mặt của Giản Dụ hoàn toàn có thể thu hút sự chú ý của người xem.

Giản Dụ mặc kệ mấy ánh mắt này, đồng đội của cậu chỉ có Akin, còn những người khác, bọn họ không làm gì cậu cậu cũng sẽ không làm gì bọn họ.

“Bây giờ chúng ta đi đâu? Phạm vi nhiệm vụ đầu quá rộng.” Muron hỏi, hắn là một trong hai người im lặng ban đầu, cơ thể cao lớn vạm vỡ, chiều cao ít nhất hai mét mốt.

“Chỗ đó.” Giản Dụ chỉ một nơi.

Kiến trúc nơi này rất có cảm giác máy móc, bọn nó được hàn dính trên mặt đất và nối liền với nhau, những ngôi nhà chỉ có một tầng, bên ngoài nhìn vào không thấy bất kì điểm khác nhau nào, cứ như đang phòng hờ chuyện gì đó.

“Tại sao?” Rauch nhìn theo hướng tay của Giản Dụ, thiết kế y như nhau, không có gì lạ.

“Chỗ ở.” Giản Dụ vẫn không muốn nói nhiều như cũ: “Bên trong này không có ai, đã bị cuộc thi sơ tán hết.”

Theo như Giản Dụ quan sát, mớ nhà đó là nơi chắc chắn nhất.

Mọi người nửa tin nửa ngờ, đến khi dễ dàng đẩy cửa vào mới tin, bởi vì trong nhà không có bất kì thứ gì, cứ như chỉ đơn giản cung cấp nơi nương thân cho họ mà thôi.

“Không tệ lắm, sao cậu biết trong đây không có ai.” Wink tò mò hỏi, đồng thời quan sát Giản Dụ, anh ta chính là người cuối cùng trong cả ba.

“Cảm giác.” Tinh thần lực của Giản Dụ rất mạnh, hiển nhiên có thể cảm nhận được dao động quanh mình.

Thật ra thứ cậu cảm nhận chính là tinh thần lực, trong mắt Giản Dụ, đầu của những người này đang sáng lên, cho dù có cách bức tường vẫn nhìn thấy.

Akin gãi đầu, sao anh không cảm nhận được gì vậy?

Tìm được chỗ ở, mọi người bắt đầu kiểm tra túi trang bị, phát hiện đồ ăn và nước uống bên trong vừa đủ để bọn họ sinh tồn một tháng.

“Không ngờ cuộc thi lần này chơi lớn đến vậy?” Wink không tưởng tưỡng nổi, phải biết các cuộc thi lần trước vật phẩm được cung cấp cầm cự được ba ngày cũng đã là kỳ tích.

“Có lẽ nơi này ngoại trừ túi trang bị này ra sẽ không tìm được bất kì thứ gì, không có cách nào có được thức ăn nước uống.”

Akin nghiêm mặt, thành phố lơ lửng trên bầu trời, tất cả đều làm bằng máy móc, nhìn thế nào cũng không thấy có sinh vật sống nào.

Mà nhiệm vụ đầu tiên chính là sống sót, túi dụng cụ lại được chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần ở yên trong đây một tháng là hết.

Ải đầu tiên thường sẽ được dùng để đào thải một số lượng tuyển thủ lớn, không thể có nhiệm vụ đơn giản thế này được.

Tạm thời không có manh mối gì, nhiệm vụ tiếp theo phải mười ngày sau mới có, bây giờ chỉ mới bắt đầu, mọi người cũng không vội vã gì.

Giản Dụ định ra ngoài xem thử, vừa mới đứng dậy đã bị Wink bu lại.

“Sao cậu còn đội nón? Hành động không tiện chút nào.” Nói xong, anh ta giơ tay muốn lấy nón Giản Dụ xuống, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị Giản Dụ né.

“Xin nhờ, có ai đến tham gia cuộc thi này mà không muốn nổi tiếng đâu?” Thấy những người khác nhìn mình, Wink buông tay: “Không lẽ mọi người không thấy gương mặt của cậu ấy rất thích hợp để thu hút sự chú ý của cầu livestream hả?”

Tư chất tuyển thủ tốt xấu lẫn lộn, thực lực chênh lệch lớn, đội này chỉ là đội tạm thời do Akin lập ra, không có kiểm tra cẩn thận.

Wink chỉ là một streamer nho nhỏ, muốn mượn cuộc thi này hấp dẫn vài khán giả mới.

Giản Dụ vẫn không trả lời, Akin liếc mắt bảo: “Người ta mặc gì liên quan mẹ gì đến cậu.”

“Tôi không muốn nổi tiếng.”

Lời của Giản Dụ theo sau đó, thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, cậu cũng không giải thích: “Không muốn ra ngoài tìm manh mối?”

“Được rồi, cuối cùng cậu sẽ thay đổi suy nghĩ thôi.” Wink nhún vai, thái độ lồi lõm, anh ta không sợ hãi chút nào, anh ta đã sớm biết mình là người duy nhất biết bay trong cả nhóm.

Ải đầu tiên ở trên bầu trời, biết bay chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn.

Mặc dù không biết hình thú của Giản Dụ là gì, nhưng có lẽ không phải loại mạnh mẽ là bao.

Giản Dụ nhìn anh ta, không quan tâm lắm, nhấc chân chuẩn bị ra khỏi nhà.

Wink khó chịu với thái độ này của cậu, phất tay nhất quyết phải đi cùng, tay còn chưa kịp chạm vào nón Giản Dụ đã nhói lên, anh ta hét lên: “Cái gì đây?!”

Anh ta cẩn thận nhìn lại mới phát hiện trên vai Giản Dụ có một con rắn đen nhỏ, đôi mắt vàng kim của nó đang lạnh lùng nhìn chằm chằm anh.

“Cắn đau không?” Giản Dụ vội vàng hỏi.

Wink còn tưởng cậu hỏi mình, chỉ thấy Giản Dụ nâng rắn nhỏ lên.

Giản Dụ ấn nhẹ đầu rắn nhỏ: “Răng năng be bé,tính tình lại xấu.”

Rắn nhỏ bất mãn vẫy đuôi, chẳng lẽ không phải do tên kia đáng ghét à?

Thấy rắn nhỏ không sao, Giản Dụ mới ngẩng đầu: “Xin lỗi.”

“A, tôi cũng không biết nó có độc hay không.”

Giọng điệu bình thản kết hợp với gương mặt vô cảm như đang trêu ngươi Wink.

Nhưng giọng Giản Dụ lại rất hay, làm mấy người kia cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.

“Khụ.” Akin nén nụ cười mém bay ra khỏi miệng của mình: “Chúng ta ra ngoài tìm manh mối hen?”

Wink: “….”

Ảo giác của anh hay gì? Sao tự nhiên khó thở vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.