Bởi vì các hành tinh có sự chênh lệch thời gian, số lượt xem cũng rất tốt, làn đạn nháy mắt đã dày đặc che kín màn hình.
Đống lửa trước đều đã tắt, Giản Dụ ăn sáng xong thì cất lều chính thức lên đường.
Mục tiêu của cậu vẫn rõ ràng như cũ, có lẽ cậu sẽ đến được ốc đảo khi hoàng hôn.
Nghĩ đến đây, Giản Dụ hào hứng hơn một chút mặc dù gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Vị trí cuộc thi thả các tuyển thủ xuống đều cách ốc đảo ba ngày đường, dù sao phần lớn các tuyển thủ đều chưa từng sống nơi sa mạc, cho dù hình thú có mạnh mẽ đến thế nào đi chăng nữa cũng chỉ chống đỡ được bốn đến năm ngày không có nước.
Chỉ cần các tuyển thủ chọn đúng hướng đi, người may mắn có thể đến được ốc đảo rừng mưa.
Một ngày trôi qua, hơn một ngàn người ban đầu rớt xuống còn sáu trăm, chỉ thế thôi cũng biết nhiệt độ nơi sa mạc đáng sợ đến mức nào.
Ngoại trừ những người biết bay thì Giản Dụ đang là tuyển thủ nhanh nhất.
Trên đường đi, Giản Dụ không đụng bất kì ai, ngay cả Sam nói muốn hợp tác với cậu cũng không biết có vượt qua được sa mạc hay không.
Giản Dụ bắt đầu suy nghĩ lung tung để mình không quá tập trung vào cơ thể đang mất nước của mình, rắn nhỏ bò theo bên cạnh cậu, cứ chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn Giản Dụ như đang lo lắng trạng thái của Giản Dụ.
Đến giữa trưa, Giản Dụ tìm một bóng râm để nghỉ ngơi.
Không khí oi bức liên tục ăn mòn thần kinh của Giản Dụ, cơ thể kêu gào đòi nước, đôi chân bên dưới lớp quần áo đã bắt đầu nổi vảy bạc.
Con ngươi màu biển càng sâu hơn, trốn dưới bóng râm, lúc cầu livestream lia sang còn phản xạ chút ánh sáng.
Giản Dụ nhìn chằm chằm bình nước trong tay như muốn đục nguyên cái lỗ trên bình.
Lượng nước dành cho ba ngày thật sự không đủ với Giản Dụ, cậu hận không thể uống hết số nước này ngay ngày đầu tiên, cậu đã phải kìm hãm bản thân rất mạnh mẽ dưới cám dỗ của nước.
Đi lâu như vậy mà không nhìn thấy một cây xương rồng hay cây bụi sa mạc nào, làm Giản Dụ không thể bổ sung nước.
Giản Dụ dựa lưng lên gò cát, cố gắng hấp thu chút lạnh lẽo bóng tối mang đến, gió liên tục thổi tới, ngay cả cơn gió cũng chẳng mát mẻ hơn là bao.
Gió làm vài hạt cát bay lên rồi tiêu tán trong không khí rất nhanh, xa xa có cát bay lên, cuối cùng cũng có tuyển thủ khác xuất hiện trên sa mạc vắng vẻ không bóng người này.
Giản Dụ ngồi im không nhúc nhích, yên tĩnh chờ người đến gần.
Đến khi khoảng cách gần hơn rồi, Giản Dụ mới nhận ra người đến là một con chuột nhảy Jerboa to bằng quả bóng rổ.
Đôi mắt đen láy của chuột nhảy nhìn Giản Dụ, gật đầu chào cậu: “Trùng hợp thật.”
Là giọng của Sam.
Lúc trước bọn họ có thêm số quang não của nhau, do không biết địa điểm cụ thể của bản thân nên không thể tụ họp trước, cứ tưởng phải đến ốc đảo rừng mưa mới có thể gặp nhau.
Giản Dụ liếc quang não, bên trên chẳng có gì, tin nhắn mới nhất là hình chụp phong cảnh của Akin.
Con sư tử này như cá gặp nước trong sa mạc, biến sang hình thú dùng bốn chân chạy còn nhanh hơn cả cậu, chỉ là cái tên này chạy sai hướng.
Xem ra thật sự là trùng hợp.
Giản Dụ gật đầu, sau đó nhìn rắn nhỏ.
Rắn nhỏ đang có ý định giải quyết chuột nhảy Jerboa ngu xuẩn: “?”
Suy nghĩ thầm kín bị phát hiện rồi?
Sam đến một nơi cầu livestream không quay đến để biến thành người và mặc quần áo, Giản Dụ thừa dịp hỏi rắn nhỏ: “Sao anh không biết nói chuyện?”
Giọng rất nhỏ, cũng không bị cầu livestream thu được.
Rắn nhỏ vẫy đuôi, đôi mắt vàng kim vô tội, em đang nói gì thế này? Ta chỉ là một chú rắn nhỏ bé bỏng thôi mà?
Xem ra bây giờ vẫn là rắn nhỏ nắm quyền kiểm soát cơ thể, Giản Dụ thôi không nhìn nữa, cố gắng cục cựa đôi chút.
Thiếu nước nghiêm trọng khiến Giản Dụ càng ngày càng choáng váng, đúng lúc ấy, Sam đi ra, đứng lại hỏi: “Cậu có sao không?”
“Tôi có nước đây, hôm qua may mắn tìm được vài cây xương rồng, lấy được kha khá nước.” Sam vừa nói vừa chìa bình nước của mình ra.
“Bọn tôi còn đang trông cậy cậu thắng đây, đừng ngã xuống bây giờ chứ.” Thấy Giản Dụ không nhận, Sam lại khuyên.
“Theo như tôi đoán, nếu chúng ta tăng tốc thì có thể đến ốc đảo ngay.”
Phán đoán của Giản Dụ giống hắn, cậu mím môi, thiếu nước làm môi cậu nứt nẻ, không do dự nữa, Giản Dụ giơ tay nhận bình nước.
Mặc dù rất muốn uống nước, nhưng Giản Dụ vừa mở ra đã ngửi được mùi lạ, môi nhỏ vểnh lên, có lẽ do đây là nước của xương rồng.
Mặt trời cuối cùng cũng nghiêng về một phía, Giản Dụ có lại chút sức, hai người đứng dậy tiếp tục lên đường.
Gió nóng mơn trớn gò má, cậu ngẩng đầu nhìn trời, không cảm nhận được gì khác ngoại trừ mặt trời chói chang nóng nực trên đầu.
“Làm sao?” Sam nghi ngờ.
“Anh không cảm nhận được gì à?” Cuối cùng Giản Dụ vẫn lên tiếng, trạng thái thiếu nước trầm trọng của cậu quấy nhiễu phán đoán của Giản Dụ, lòng Giản Dụ luôn cảm thấy thấp thỏm không yên.
“Cái gì?” Sam nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn ra xa, hồi lâu sau, hắn nghiêm mặt nói: “Là bão cát.”
Gió mạnh liên tục thổi đến, đất cát bị tốc lên bầu trời, nhiệt độ giảm xuống, tất cả chính là dấu hiệu của bão cát.
Hèn gì cậu cảm thấy nhiệt độ không cao như ban đầu, cứ tưởng đã chiều nên nhiệt độ giảm.
Khắp nơi trống trải, không có chỗ nào để núp.
Bão cát thường đến rất nhanh, bọn họ cần tìm một nơi cản gió để trốn cho qua cơn bão này.
“Tôi có nhìn thấy một nơi rất phù hợp trên đường đến đây, đến đó đi.”
Giản Dụ gật đầu, yên lặng theo sau Sam.
Nơi Sam nói là một tảng đá, tảng đá cao lớn đã bị phong hóa làm bề mặt nó gồ ghề lồi lõm chứ không được trơn nhẵn.
Trên mặt tảng đá có một chỗ lõm xuống, trùng hợp có thể dùng để trốn.
Hai người không nhiều lời, lập tức chui vào, rắn nhỏ chui ở giữa hai bọn họ, vị trí đắc địa.
Sau khi gửi tin có bão cát cho Akin, Giản Dụ cũng cảm nhận được lượng nước trong không khí nhiều lên.
Bão cát đến rồi.
Cát vàng cưỡi gió ở phía xa, nháy mắt đã biến thành một lớp màn cát, cuồn cuộn lao về phía này.
Giản Dụ nằm trên đất, cậu áp sát xuống đất, cố gắng giảm bề mặt tiếp xúc càng nhiều càng tốt, tránh hít cát.
Rắn nhỏ bị cậu đè dưới người, không cho phép phản kháng.
Cầu livestream cũng như bị cảnh tượng này hù, vội vàng bay vào trong với cả bọn.
Bão cát chạy đến chỗ tảng đá rất nhanh, Giản Dụ có thể cảm nhận được một đống đất cát bao lấy cơ thể mình, gió hất tung đám đất cát đó lên trời, làm Giản Dụ không thể ngẩng đầu.
Thời gian của bão cát thường rất dài, Sam nói gì cậu cũng không nghe rõ.
Rắn nhỏ bên dưới Giản Dụ kéo mạnh cậu, tuy phản ứng của Giản Dụ chậm đi nhưng cậu vẫn nhận ra gì đó.
Tảng đá cản bão dùm tất cả không chịu nổi, lảo đảo muốn ngã.
Nếu không né sẽ bị nó đè.
Sam đã nửa đứng dậy chìa tay về phía Giản Dụ muốn kéo cậu lên, ngay lúc Giản Dụ được kéo ra, tảng đá sau lưng đã đổ xuống.
Cùng lúc đó, Giản Dụ cảm nhận được cơ thể mình chìm xuống.
Là cát lún.
Gặp phải cát lún trong sa mạc là chuyện rất nguy hiểm, nó trông y hệt những vùng cát khác, chỉ khi đạp lên mới có thể phá vỡ lớp ngụy trang của nó.
Nhưng khi đó, nó đã nuốt sống người nhận ra mình.
Giản Dụ thở hắt ra, ổn định cơ thể, ném rắn nhỏ ra ngoài trước.
Sam kéo cậu lên không thấy đâu, không biết cũng bị cát lún giống cậu hay trốn đi đâu rồi, cát vàng phủ đầy trời, cát bay vào mắt làm Giản Dụ không nhìn rõ tình hình xung quanh.
Gặp cát lún càng giãy sẽ càng lún sâu hơn, bởi vì đang bão cát, thỉnh thoảng còn có đất cát bị hất lên nên tình hình của Giản Dụ cũng không nguy cấp đến vậy, cộng thêm cậu phản ứng nhanh, cát lún chỉ mới lún đến đầu gối cậu.
Rắn nhỏ bị ném ra cũng phản ứng kịp, nó bất chấp mọi thứ, cơ thể dài ra nhanh chóng, nháy mắt đã vượt ngưỡng ba mét, một chân nó cắm vào đất, lấy đuôi quấn Giản Dụ định kéo cậu ra.
Giản Dụ cầm đuôi rắn nhỏ, cố gắng phối hợp với nó.
Bão cát giúp đỡ bọn họ rất nhiều, ngay khi được kéo ra ngoài, Giản Dụ thậm chí còn có cảm giác mình sắp bay lên trời.
Gió càng ngày càng lớn, Giản Dụ nằm xuống đất, cố gắng để mình không bị gió thổi đi.
Cậu đã không thể mở mắt được, trong bóng tối, chỉ có đuôi của rắn nhỏ vẫn siết chặt cổ tay cậu.
Nhưng cát không đứng yên một chỗ, không có chỗ níu lại, cộng thêm Giản Dụ đã kiệt sức, sức lực không chống được bão cát lớn thế này, vừa không chú ý một chút đã bị bão cát cuốn lên.
Cậu muốn ném rắn nhỏ lại theo bản năng, ai ngờ rắn nhỏ càng quấn cậu chặt hơn.
Thấy vậy, Giản Dụ chỉ đành ôm rắn nhỏ vào lòng, trời đất quay cuồng, trước mặt Giản Dụ tối sầm, cậu không còn biết gì nữa.
Bão cát này kéo dài tầm bốn tiếng, đến tận khi hoàng hôn buông xuống, tia nắng dần khuất sau núi cát, bão cát mới chậm rãi biến mất.
Ban đầu có tận sáu trăm tuyển thủ, bão cát vừa xong đã giảm xuống còn hai trăm người.
Không biết bao lâu đã trôi qua, rắn nhỏ tỉnh lại, đôi mắt vàng kim hốt hoảng không thôi, sau khi xác nhận Giản Dụ được mình quấn lại thật chặt mới yên tâm.
Chỉ là tình huống của Giản Dụ không hề tốt.
Cơ thể của cậu dính đầy cát, mái tóc bạc như ánh trăng ảm đạm, mặt mày trắng bệch, cậu cau mày, thậm chí cơ thể còn bắt đầu nóng lên.
Với nhiệt độ luôn lạnh lẽo của Giản Dụ, nhiệt độ bất ngờ tăng cao không hề bình thường.
Rắn nhỏ nhìn xung quanh, không biết bão cát đã cuốn họ đến đâu, bốn phía một màu đen tối, không có ánh sáng, với thị lực kinh người của rắn nhỏ cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng nhà cửa cách đó không xa.
Hành tinh này không thích hợp để sống, sẽ không ai sống ở đây, đâu ra nhà cửa?
Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy rất nhiều đá, bọn họ bị cuốn vào một hang động.
May mắn quang não của Giản Dụ không hư, chức năng xác định vị trí vẫn còn dùng được, hẳn cuộc thi sẽ cho cầu livestream đến đây để kiểm tra tình huống sau khi bão cát kết thúc.
“Nước….” Giản Dụ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng, cả người nóng hôi hổi.
Rắn nhỏ nóng nảy vẫy đuôi, lấy bình nước ra khỏi nút không gian của Giản Dụ, muốn đút cho cậu uống.
Đáng tiếc động tác này quá khó với một cái đuôi, đa số nước đã chảy khỏi miệng Giản Dụ.
Thấy vậy, rắn nhỏ đau đầu, đôi mắt nó dần chuyển sang màu vàng đậm, cơ thể đột ngột thay đổi, nó dài ra, và rồi một người xuất hiện ngay vị trí của rắn nhỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]