Chương trước
Chương sau
Nơi này cách mặt biển khoảng mấy chục mét, nhưng thị lực của Giản Dụ dưới biển rất tốt, cậu có thể thấy một con bạch tuộc đang bơi về phía mình.

Cả cơ thể bạch tuộc có màu đỏ rượu, dài khoảng trăm mét, đẹp hơn con cậu từng gặp ở thủ đô.

Gần mặt biển chắc chắn không thể có con bạch tuộc nào lớn như vậy, cho nên đây chỉ có thể là hình thú của một tuyển thủ nào đó.

Cầu livestream đi theo sau lưng bạch tuộc đã chứng minh suy nghĩ của cậu.

Giản Dụ nhớ lại những gì Akin nói, cậu biết đây là Lordiri.

Lordiri không nói gì, trực tiếp tấn công Giản Dụ.

Xúc tua quơ về phía Giản Dụ, giác hút bên trên đủ để người mắc bệnh sợ lỗ sởn da gà da vịt.

Giản Dụ nhẹ nhàng cử động, dễ dành né được như đang ở trên mặt đất.

Có tận mười mấy cái xúc tua khác nhau, né được một cái cũng không chứng tỏ điều gì, mấy cái còn lại múa may lung tung, liên tục vung về phía Giản Dụ.

Điều kỳ lạ chính là mặc dù Giản Dụ đang ở trong tầm tấn công của xúc tua, cũng không cử động quá nhiều, nhưng không một chiếc xúc tua nào trúng cậu.

Các khán giả xem livestream của Lordiri bắt đầu trêu gã, hỏi gã có phải đang nương tay hay không.

Chỉ có Lordiri đang đối đầu với Giản Dụ mới biết, có thứ gì đó thay đổi quỹ đạo xúc tua của gã.

Thậm chí Giản Dụ còn không giơ tay lên, cậu chỉ đứng đó, một tiếng rồi nhưng vẫn không cử động.

Thời gian càng ngày càng trôi, Lordiri đột nhiên cảm thấy có áp lực nào đó đang đè lên vai mình, không biết đây có phải ảo giác của gã hay không.

Áp lực này giống như uy hiếp, khiến gã muốn thần phục Giản Dụ.

Lordiri cắn răng buộc bản thân tỉnh táo, đây là lần thứ ba gã tham gia Cúp Đốm Lửa rồi, hai lần trước đánh mất chức quán quân vì đủ loại lý do, lần này gã không được phép đánh mất nó nữa!

Ít nhất phải thắng ải cuối này, để cuộc thi tổ chức thêm hai ải phụ!

Đa số người xem livestream là fans của Lordiri, bình thường gã cũng là streamer có tiếng trong kênh livestream Đốm Lửa, trước khi Giản Dụ xuất hiện, gã chính là streamer thám hiểm đáy biển duy nhất.

Dựa vào hình thú của mình, Lordiri đã lặn xuống biển sâu, khám phá những nơi nguy hiểm không ít lần, gã tự nhận thực lực mình không tồi chút nào, lại không ngờ Giản Dụ cũng tài năng chẳng kém.

May mắn gã không đi một mình, Lordiri vội hô to: “Siti! Cậu muốn trốn đến khi nào nữa?”

Như Akin và làn đạn đã nói, Siti và Lordiri thật sự hợp tác với nhau, hơn nữa còn quyết định giải quyết Giản Dụ ngay ngày đầu tiên để tránh rắc rối về sau.

Lordiri vừa nói xong, một con gấu bắc cực lớn hai mét xuất hiện sau lưng Giản Dụ, lớp lông trắng muốt của nó lơ lửng trong biển, nhưng cũng không cản trở hành động của gấu bắc cực.

Nó giơ chân về phía Giản Dụ, định ôm cậu lại để hạn chế hành động của Giản Dụ, sau đó phá hư quang não trên cổ tay Giản Dụ.

Giản Dụ đã sớm chú ý đến sự tồn tại của người còn lại, cậu lách người né, làm gấu bắc cực chỉ ôm được một đống nước biển.

Xúc tua của bạch tuộc chặn đường lui của Giản Dụ, mắt thấy mình sắp bị xúc tua bao vây, Giản Dụ giơ chân đá mạnh vào cái xúc tua đang bay về phía mình, sau đó xoay người, thành công chui khỏi phạm vi tấn công của cả hai.

Cái xúc tua kia bị đá mạnh một cái, văng thẳng qua một bên.

Đau đớn từ xúc tua truyền đến đại não, Lordiri hét thảm, nhưng vẫn không bỏ cuộc mà dùng xúc tua khác để tấn công.

Xung quanh Giản Dụ như không có chút áp lực nào, cậu bước lên trước hai bước, giơ tay chụp hai cái xúc tua lại.

Móng tay dài ra và nhọn hoắt, đâm mạnh vào trong xúc tua mềm mại.

Chất nhầy của xúc tua đỏ rượu hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Giản Dụ, cậu dùng chút sức, kéo con bạch tuộc to gấp mấy lần cơ thể mình qua.

Giản Dụ quơ con bạch tuộc đỏ rượu kia về phía con gấu bắc cực vẫn đang trợn to mắt không tin được.

Nếu như đang ở trên đất bằng, động tác này chắc chắn sẽ làm bụi đất bay mù mịt.

Đáng tiếc bây giờ họ đang ở trong biển, nước biển xung quanh ầm ầm, gấu bắc cực lẫn bạch tuộc đều văng ra xa.

Các khán giả thấy một màn này mà ngây người.

[Giản Dụ thật sự đang ở trong biển hả?]

[Có phải cậu ta đeo thiết bị phản trọng lực hay gì đó không? Cái này không khoa học!]

Lực cản của nước hoàn toàn không ảnh hưởng đến Giản Dụ, cậu vẫn thong thả cứ như đang tập thể dục, không hề nghiêm túc đánh nhau.

Siti, Lordiri và Giản Dụ đánh nhau, có người cắn răng  tham gia trận chiến, cũng có người quyết định âm thầm đứng xem.

Bây giờ bọn họ chỉ còn cách ép Giản Dụ thua ải thứ ba để tổ chức hiệp phụ, lúc này bọn họ mới có cơ hội chiến thắng cuộc thi này.

Tiếc là cho dù các tuyển thủ có tấn công thế nào thì đòn tấn công cũng bị lệch, không ai đánh trúng mục tiêu.

Bọn họ đang ở trong nước biển, hoàn toàn không nhận ra chính nước biển là thứ đang cản trở bọn họ, còn tưởng lực cản kia là bình thường.

Dù bị nhiều tuyển thủ tấn công như vậy, Giản Dụ vẫn không biến sang hình thú, làm khán giả xem livestream rất thất vọng.

Trong vài giây, các khán giả thật sự hy vọng các tuyển thủ có thể bạo lực hơn một chút.

Akin đang sắp xếp chỗ ngủ trên đảo cũng thấy bên dưới có đánh nhau, sau khi anh nhận ra người bị hội đồng là Giản Dụ thì lập tức biến thành sư tử, nhảy vào trong nước.

Một con sư tử vàng đột nhiên gia nhập trận chiến, nước biển lại ầm ầm.

Mượn cơ thể to lớn của sư tử để che giấu hành động, Giản Dụ điều khiển nước biển phá hỏng quang não của các tuyển thủ.

Các tuyển thủ đang tấn công chưa kịp phản ứng thì đã bị loại.

Bọn họ không rõ, trước khi tìm ra được lý do, cả bọn đã bị người máy kéo đi.

Nhưng chủ công vẫn là Siti và Lordiri, sau khi bị Giản Dụ đánh bay một lần, hai người đã cẩn thận hơn rất nhiều, không lao vào tấn công một cách mù quáng nữa.

Rắn nhỏ trên cổ Giản Dụ rục rịch, muốn tham gia trận chiến nhưng bị Giản Dụ đè xuống.

“Ngoan ngoãn nằm im.” Giản Dụ không muốn người khác phát hiện cậu mang Olderhain đến tham gia cuộc thi, hơn nữa đối phương còn dùng hình thú đu trên người cậu cả hành trình.

Nếu không sẽ bị chú ý nhiều hơn bây giờ.

Bạn lữ không cho mình bảo vệ, mặc dù biết đang ở trong cuộc thi nhưng Olderhain vẫn rất nóng nảy, chỉ đành chuyển hướng sang trái cầu livestream, nó bay lại quá gần thì dùng đuôi chọt đâm nó.

Siti nắm chắc cơ hội, tấn công lần nữa, song lần này hắn bị sư tử vàng cản lại.

Hai con thú lông xù đánh nhau ầm ỹ trong đại dương, mặc dù Akin không mạnh mẽ như Siti, nhưng làm phiền hắn ta một khoảng thời gian vẫn dư sức.

Đặc biệt là, Akin chơi xấu đeo quang não trên đuôi, làm Siti cay cú lắm nhưng vẫn không thể làm gì.

Trong khi Akin và Siti quần nhau, Giản Dụ lại đánh nhau với Lordiri, đối mặt với khí thế của Siren trong thời gian dài đã khiến Lordiri run nhẹ, nhưng trước mặt trăm triệu khán giả, gã tuyệt đối không thể lùi bước.

Lần này Giản Dụ không né nữa, cậu đã tìm thấy xúc tua đeo quang não của Lordiri, mục tiêu rất rõ ràng.

Gã nhận ra ý đồ của Giản Dụ, Lordiri vội lùi về sau, Giản Dụ không bỏ qua cho gã, móng tay nhọn hoắt vọt về phía quang não, để lại một vết cắt sâu hoắm.

Lordiri vội giấu cái xúc tua đeo quang não kia đi, không dám sử dụng nó nữa, thậm chí các xúc tua còn lại cũng bắt đầu không linh hoạt như trước.

“Giản Dụ!”

Bên kia, Akin không đấu lại Siti, đuôi đã bị gấu bắc cực nắm được, sắp phải rời khỏi cuộc chơi rồi.

Giản Dụ không quay đầu, im lặng điều khiển dòng chảy của nước để cứu cái đuôi của Akin.

Lần này Siti có thể cảm nhận được rất rõ, có thứ gì đó như sợi dây quấn lấy cổ tay hắn kéo thật mạnh, buộc hắn phải dừng tấn công.

Dòng chảy hòa làm một thể với nước biển, khiến người ta không nắm được bất kì manh mối nào.

Siti nhanh chóng nhận ra tại sao đòn tấn công của mình và Lordiri liên tục chệch hướng.

Thì ra Giản Dụ có năng lực này.

Đây là thứ sẽ không xuất hiện trên người thức tỉnh bình thường, Sitit bắt đầu cảnh giác, hắn đã nhận ra mình quá nóng vội: “Lordiri, chúng ta rút lui trước!”

Lordiri muốn rút lui từ sớm vừa nghe vậy đã dừng hành động tấn công của mình, rút lui ngay lập tức.

Giản Dụ cũng không đuổi theo, thật ra sau khi các tuyển thủ vào biển, Giản Dụ có thể phá hủy quang não của bọn họ là một chuyện rất đơn giản, một cái chớp mắt là xong.

Nhưng làm thế quá nổi bật, cuối cùng Giản Dụ vẫn không làm.

Đại dương không nói quá rõ cho Giản Dụ về biển sương, mặc dù Giản Dụ không gì là không thể dưới đáy biển, nhưng cậu vẫn sẽ rất vui nếu như có người dẫn đường cho mình.

Quan trọng nhất chính là, Giản Dụ không muốn tất cả tuyển thủ đều bị loại, nếu vậy chẳng khác gì mấy chục trái cầu livestream kia chỉ quay một mình cậu thôi?

Có Siti và Lordiri ở đó còn có người phân tán sự chú ý với cậu.

Siti và Lordiri rút lui, trận hỗn loạn dưới đại dương cuối cùng cũng kết thúc, số lượng sáu mươi tuyển thủ cũng giảm đi phân nửa.

Ngoại trừ một mớ người đục nước béo cò ra, công lao của Giản Dụ là nhiều nhất.

Đáng tiếc khán giả xem livestream không nhận ra, còn tưởng các tuyển thủ tự loại lẫn nhau.

Sau trận chiến lần này, không có tuyển thủ nào dám đi khiêu khích Giản Dụ nữa.

Thấy trời càng ngày càng tối, Giản Dụ bắt ít cá sau đó lên bờ.

Có tổng cộng năm sáu cái đảo khác nhau, Giản Dụ chọn cái đảo chỉ có một mình Akin để leo lên.

“Trời ơi, ngâm nước muối cả ngày, có khi nào rụng lông không?’

Akin vừa lên bờ đã lắc mình điên cuồng, cả cơ thể sư tử vàng ướt nhẹp, lông mao cũng dính chặt lên người, không còn chút uy phong nào.

Rắn nhỏ vẫy đuôi, không rảnh quan tâm con mèo lớn bên kia, nó đang bận cản trái cầu livestream có ý định quay cảnh Giản Dụ thay quần áo này.

Giản Dụ chỉ tốn vài giây đã thay xong quần áo, cậu bước ra khỏi tàng đá lớn, vừa ra đã thấy một rắn một cầu đang giằng co với nhau, không ai nhường ai.

Thấy Giản Dụ đã ra, bọn họ vội vã chạy lại bên cạnh Giản Dụ, động tác đồng bộ đến khó tin.

Giản Dụ cầm rắn nhỏ lên, không quan tâm đến cầu livestream, bên bờ biển còn để mấy con cá cậu bắt được, cậu tìm một chỗ gần đó để ngồi xếp bằng, móng tay trên ngón trỏ dài ra, cậu rạch một đường trên cá, ung dung mổ bụng nó.

Động tác làm cá của Giản Dụ quá thuần thục, cứ như đã làm qua hàng trăm ngàn lần.

Cậu cũng không nấu nó, làm xong sạch sẽ cầm lên ăn sống.

Đây chính là cách ăn bình thường nhất của Siren ở dưới đáy đại dương, mấy món ăn trên đất liền Giản Dụ vẫn ăn được, chỉ là cậu thích cá sống hơn.

Một con cá biến mất rất nhanh, tốc độ ăn của cậu không chậm nhưng cũng không vội vã, trông cậu giống như ngồi trong nhà hàng thưởng thức món ngon hơn.

Akin đã rũ lông xong xuôi xáp lại, là một người thức tỉnh hình thú động vật nhà họ mèo, anh không biết bắt cá, chỉ có thề nhìn chằm chằm Giản Dụ.

May mắn số lượng cá Giản Dụ bắt không ít, con nào con nấy mập mạp nặng cân, cậu tốt bụng chia cho Akin mấy con.

Rắn nhỏ thấy vậy thì bất mãn không thôi, Dụ Dụ còn chưa chủ động tặng hắn cái gì đây.

Akin không ăn cá sống được, sau một hồi mày mò cũng đốt được lửa, đang định nướng cá, Giản Dụ đã cầm vài con cá đã làm xong đưa cho anh: “Nướng cho Inin nữa.”

Akin nhìn con cá đã được làm sạch sẽ với con cá nát bươm trên tay mình, buồn bã nướng cá cho rắn nhỏ.

Rắn nhỏ còn đang bực bội thấy vậy liền hưng phấn, vui vẻ dùng chóp đuôi chà chà cằm Giản Dụ.

Mà Giản Dụ thì đang suy nghĩ, mấy con cá này có vị y như nhau, biết vậy đã không bắt nhiều đến thế này.

May mà có hai người giải quyết giúp cậu, nếu không ngày mai cũng không còn tươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.