Ngày diễn ra lễ trao giải Cúp Đốm Lửa, hoàng cung người người ra vào tấp nập, ồn ào hẳn lên.
Đội trang phục của hoàng thất đợi ngày này nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có ngày bọn họ tỏa sáng, cả đám vây quanh Giản Dụ thảo luận trang phục hôm nay.
Giản Dụ đứng ở đó mặc bọn họ làm gì thì làm, nói giơ tay thì giơ tay, nói cúi đầu thì cúi đầu, muốn phối hợp bao nhiêu thì phối hợp bấy nhiêu.
Máy quay được Kaka điều khiển bay xung quanh Giản Dụ, quay lại toàn bộ hành trình hôm nay của Giản Dụ theo lệnh của quốc vương.
“Được rồi thưa hoàng hậu, hôm nay ngài chắc chắn là người nổi bật nhất!” Nhà thiết kế lùi về sau một bước, thưởng thức tác phẩm của mình.
Hoàng hậu mặc bộ vest màu xám được cắt may vừa người, hiện rõ hoàn toàn vóc dáng của cậu, trước ngực còn cài một cái ghim khắc hình rồng đang ôm chặt viên đá quý màu đen to bằng trứng bồ câu.
Mái tóc bạc xõa sau lưng không khiến cậu trông nữ tính, đôi mắt xanh thẳm như mặt biển sau cơn mưa, Giản Dụ nhìn mọi người: “Xong rồi?”
Mặc dù Giản Dụ không hiểu tại sao chỉ là lễ trao giải thôi cũng phải long trọng đến thế, nhưng trước giờ cậu luôn bỏ qua những chuyện thế này.
Thấy Giản Dụ nhìn mình, nhà thiết kế che miệng gật đầu đầy kích động, hu hu hu, hoàng hậu lại dùng nhan sắc tấn công hắn rồi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao bệ hạ lại bắt hắn thiết kế lại đồ cưới nhiều lần như vậy.
Về vẽ lại ngay! Bộ trước đó hoàn toàn không xứng với hoàng hậu!
Có người im lặng lấy quang não ra để chụp hình, muốn chụp lại hoàng hậu lúc nào cũng hấp dẫn ánh nhìn của người khác, đáng tiếc chưa kịp làm đã bị tiếng đẩy cửa cắt ngang.
Sau khi thấy rõ người đẩy cửa đi vào, căn phòng bất giác im lặng, không ai dám lộn xộn.
Chỉ có Giản Dụ không cảm nhận được gì, bình tĩnh hỏi người mới vào: “Đi được rồi?”
Người vừa vào chính là Olderhain, hắn mặc đồ vest đôi với Giản Dụ, chỉ là bộ của hắn có màu chủ đạo là đen được viền vàng ở vài nơi, nút áo cũng là loại đá quý giống với cậu, trước ngực đeo chiếc ghim cài màu xanh lam.
Chiếc ghim cài kia giống hệt như đôi mắt của Giản Dụ, khiến người ta chỉ cần liếc nhìn đã có thể nhìn ra điểm giống nhau của cả hai.
“Ừ.” Olderhain nhỏ giọng đáp, chút không nỡ xẹt qua mắt hắn, bỗng nhiên hắn không muốn để Giản Dụ như thế này xuất hiện trước mặt người khác.
Nghĩ đến kế hoạch hôm nay, Olderhain gạt bỏ ý nghĩ kia, hắn không tin cái đám trên mạng kia dám gọi Dụ Dụ là vợ sau hôm nay!
Địa điểm diễn ra lễ trao giải của Cúp Đốm Lửa sẽ thay đổi theo quán quân, đây cũng chính là phần thưởng cho quán quân, còn có thể quảng bá quốc gia của người đó.
Hồ sơ của Giản Dụ ghi quốc tịch của cậu là Đế quốc Teas, hiển nhiên buổi lễ cũng được tổ chức ở thủ đô.
Vì vậy Olderhain tốt tính mở cửa hoàng cung để làm nơi trao giải.
Đây là lần đầu tiên hắn mở cửa hoàng cung, cho người ngoài vào hoàng cung kể từ ngày chính thức lên ngôi, chưa kể đến việc Olderhain sẽ là khách quý tham gia buổi lễ, nhiêu đây cũng đủ khiến cư dân mạng đứng ngồi không yên.
[Cho nên mấy lần trước bệ hạ không tham gia là vì nước mình không thắng hả?]
[Ha ha ha, bạn trên nói đúng òi á.]
[Thì ra bệ hạ có chú ý đến cuộc thi, chúng ta phụ lòng mong đợi của ngài rồi!]
Tất cả đều sai bét, không ai biết tại sao Olderhain lại đột nhiên đồng ý tham gia lễ trao giải.
Trừ Melika.
Melika vẫn nhớ loáng thoáng lần đầu cô hỏi bệ hạ vấn đề này, rõ ràng lúc đó hắn đã từ chối ngay.
Kết quả trước khi ải cuối bắt đầu, Olderhain lại nhắn tin muốn tham gia lễ trao giải, còn nói Melika đi trả lời thư mời.
Melika lục tung cả quang não của mình lên một hồi, cuối cùng cứu được thư mời đã vào thùng rác và sắp biến mất vì quá hạn kia ra.
Mặc dù Olderhain hoàn toàn có thể tham gia cho dù không có thư mời, nhưng chẳng lẽ bệ hạ của bọn họ có thể mất mặt thế à?
Melika nhìn Olderhain cứ nhìn chằm chằm Giản Dụ trên cả quãng đường.
Được rồi, ngài ấy có bao giờ cần cái thứ tên là mặt mũi đâu.
Cô lẳng lặng theo sau Giản Dụ như hộ vệ, cố gắng dẹp mớ suy nghĩ lung tung trong đầu cũng như giảm độ tồn tại xuống càng thấp càng tốt.
Do đây là lễ trao giải nên các quốc gia khác cũng phái người đại diện đến tham gia, hiện trường hỗn loạn vô cùng, Melika cũng được phái đến bảo vệ Giản Dụ.
Cho dù Giản Dụ có lẽ không cần ai bảo vệ.
Trên kênh livestream, trong khi tất cả người xem ngóng trông, cuối cùng cũng đã có vài tuyển thủ khá nổi vào sân.
[Giản Dụ đâu? Sao cậu ấy chưa đến?]
[Đừng nói hôm nay không xuất hiện nha?]
[Tại mấy người hết đó! Dọa cậu ấy chạy rồi!]
[Kính nhờ, có người tin cái thuyết người ngoài hành tinh ấy thật hả? Đó là năng lực của loài giả tưởng mà?]
Giản Dụ không theo các tuyển thủ vào sân, vì không duyệt sân khấu trước cho nên cậu không cảm thấy mình đi bên cạnh Olderhain có gì sai.
Khi Giản Dụ ngồi xuống, Giản Dụ đã sớm quen với việc mình bị mọi người chú ý nhận ra, mấy ánh mắt hôm nay hơi nóng bỏng.
Cầu livestream muốn bay đến trước mặt Giản Dụ nhưng lại ngại Olderhain ngồi bên cạnh nên cứ do dự không dám tiến lên.
Nhưng hình ảnh hai người ngồi kế bên nhau vẫn được chiếu cho toàn dân xem.
Olderhain là quốc vương của Đế quốc Teas, người có thể ngồi ngang hàng với hắn chỉ có thể là quốc vương của những quốc gia khác, hoặc là…bạn lữ của Olderhain.
Nhưng bây giờ, Giản Dụ rất tự nhiên ngồi xuống cái ghế bên cạnh Olderhain.
Khán giả xem livestream:!!!
Chuyện gì đây?
Làn đạn rối loạn ngay tức khắc.
[Cái gì? Đãi ngộ của quán quân tốt đến thế á?]
[Không thể nào? Đó là ánh mắt dùng để nhìn quán quân à?]
[Mọi người có phát hiện….bọn họ mặc đồ đôi hay không….]
Một câu đánh thức tất cả mọi người, không chỉ mặc đồ đôi, thậm chí đá quý trước ngực còn cùng màu với mắt của đối phương.
Điều này chứng minh cho cái gì?
“Được rồi được rồi, mọi người yên tĩnh chút nào, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi đó!” Fannini nở nụ cười chuyên nghiệp, không ai biết cô cũng đang hóng hớt.
“Không sao đâu nà ~” Ariane hoạt bát đứng bên cạnh trêu: “Hẳn ban tổ chức không trách chúng ta chiếm chút thời gian đặt câu hỏi đâu đúng không nè?”
Báo chí bên dưới rối rít gật đầu, tin lớn đó!
Tuy vậy nhưng bọn họ vẫn phải xem ý quốc vương, dù sao bình thường hắn không nhận phỏng vấn cá nhân.
Thấy Olderhain không có ý ngăn cản, Fannini đại diện bước lên: “Xin hỏi bệ hạ, tại sao lại xếp vị trí của tuyển thủ Giản Dụ ở kế bên mình vậy?”
“Các người không nhìn ra?” Olderhain nhìn cầu livestream, khóe miệng nhếch lên: “Rất dễ hiểu, em ấy chính là đối tượng xứng đôi của ta, và cũng là….hoàng hậu của ta.”
Rốt cuộc các khán giả cũng nhớ đến cái tin về đối tượng sở hữu độ xứng đôi 100% với quốc vương mà Bộ Ngoại giao từng đăng.
[Thì ra không ai tin bệ hạ có đối tượng à? Hí hí hí hí hí!]
Olderhain như một con rồng lớn đang cố gắng khoe khoang bảo vật mình cất giấu, khoe khoang một cách lộ liễu, biểu cảm vô cùng đắc ý.
Giản Dụ ngồi bên cạnh không có cảm giác gì, thật ra cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận ngày này, dù sao hiệp nghị kia vẫn còn tận một năm.
Giữa một đám người đang hưng phấn, chỉ có một mình Giản Dụ bình tĩnh.
Fannini im bặt, may mắn kinh nghiệm dày công tích góp trên cương vị MC chuyên nghiệp đã cứu cô: “Không ngờ tuyển thủ Giản Dụ lại giấu kỹ đến thế á.”
“Vậy khi nào hai ngài sẽ tổ chức lễ cưới?”
Lần trước Bộ Ngoại giao chỉ công bố tin Olderhain tìm được bạn lữ, hai người vẫn chưa tổ chức lễ cưới, cộng thêm tin về Giản Dụ được bảo mật rất tốt, khiến cư dân mạng cảm thấy khó tin.
Nghe vậy, Olderhain liếc Giản Dụ một cái, không nhìn ra cậu đang nghĩ gì: “Bộ Ngoại giao sẽ công bố.”
Thực tế, Olderhain đã trộm phác thảo sảnh cưới của mình trong đầu.
Cho Giản Dụ mở mang tầm mắt! Để Giản Dụ hiểu rõ ý nghĩa của từ bạn lữ.
Nhưng hôm nay Giản Dụ im lặng lạ thường, điều này làm Olderhain hơi thấp thỏm, đặc biệt là sau khi đến nơi, ánh mắt Giản Dụ nhìn hắn thay đổi.
Chẳng lẽ Dụ Dụ không thích vậy?
“Mấy người nên làm việc.”
Fannini còn định hỏi gì đó, chưa kịp mở miệng đã bị Olderhain đuổi.
Olderhain quay đầu nhìn Giản Dụ: “Dụ Dụ?”
Giản Dụ lắc đầu, giơ tay muốn vuốt ve ngọc đồng sinh trước ngực theo bản năng, nhưng cậu không sờ trúng thứ gì.
Lúc này cậu mới nhớ lại, ngọc đồng sinh đã hoàn toàn dung hợp với cậu.
Có dự cảm chẳng lành, Giản Dụ yêu cầu xem cúp quán quân trước thời hạn, may mà ban tổ chức đồng ý với yêu cầu khó hiểu này của cậu.
Ngay khi chạm vào chiếc cúp, mảnh vỡ cuối cùng trở về, ngọc đồng sinh biến thành một viên ngọc tròn trịa, ngay khi nó dung hợp vào cơ thể Giản Dụ, cậu lập tức cảm nhận có gì đó đổi thay.
Tấm màn ngăn cản Giản Dụ với thế giới rốt cuộc cũng vỡ tan.
Ồn ào của thế giới chui vào tai, tim đập như trống, Giản Dụ cảm nhận được thế giới khác biệt hoàn toàn.
Đặc biệt là khi….cậu nhìn Olderhain, phát hiện cách đôi mắt kia nhìn mình làm cậu muốn né tránh theo bản năng.
Rõ ràng trước đó cậu vẫn có thể nhìn thẳng vào đối phương.
Tại sao vậy? Tại sao bây giờ lại không dám?
“Em sao thế?” Olderhain lúc nào cũng chú ý đến Giản Dụ phát hiện có gì đó sai sai, hắn muốn giơ tay xem thử, lại bị Giản Dụ né.
Đây là lần đầu Giản Dụ tránh những cái chạm của hắn.
“Không sao.” Hai mắt Giản Dụ lảng tránh, cho dù có nhìn khắp nơi cũng không dám nhìn Olderhain, còn lặp lại lần nữa để đối phương tin mình: “Tôi không sao.”
Vành tai núp trong mái tóc bạc của Giản Dụ đã đỏ bừng, Giản Dụ có hơi không biết nên làm gì với cảm giác xa lạ này.
Có chuyện gì vậy? Tại sao tim lại đập nhanh đến thế?
Cánh tay của Olderhain khựng lại khi nhìn thấy Giản Dụ né mình, chưa để hắn có suy nghĩ nguy hiểm gì, hắn đã phát hiện lỗ tai hồng hồng của Giản Dụ.
Olderhain nheo mắt như đang suy nghĩ gì đó, ngay khi Giản Dụ đã ổn định tâm trạng xong, chuẩn bị nghiêm túc xem lễ trao giải thì hắn bỗng kề sát lại, nhỏ giọng nói bên tai cậu.
“Dụ Dụ, có gì phải nói ngay cho ta đấy.”
Olderhain vừa nói xong đã thấy chiếc tai kia đỏ bừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]