Nghe Giản Dụ nói vậy, cơ thể nằm trên núi kho báu của rồng đen giật nhẹ làm một mớ đá quý lấp lánh lăn xuống.
Hắn không biến về hình người mà lại cúi người, đưa cái đầu to lớn về phía Giản Dụ.
Đôi mắt vàng kim càng ngày càng gần kia còn lớn hơn cả Giản Dụ, nhìn bóng của mình trong mắt hắn, Giản Dụ mặt không đổi sắc đứng đó, cũng không lùi bước.
“Ta buồn ngủ, hôm khác nói.”
Hắn củng nhẹ đầu vào người Giản Dụ, giọng nói nặng nề vang lên, nói xong liền chuẩn bị quay đầu nằm xuống tháp kho báu của mình.
“Ol.” Giản Dụ giơ tay xoa xoa khóe miệng của rồng đen, bàn tay của cậu nhỏ bé như một viên đá quý khi so với cái đầu khổng lồ kia.
Giản Dụ cũng không dùng sức, nhưng lại khiến rồng đen ngừng lại.
Yên lặng một chút, rồng đen trượt xuống, biến về hình người.
Nhìn Olderhain đã mặc quần áo tử tế đi ra từ sau núi kho báu, Giản Dụ kinh ngạc vô cùng.
Hắn đang ở trạng thái bán hóa thú.
Trên trán người đàn ông nhiều ra một cặp sừng rồng màu đen, không chỉ vậy, sau lưng còn có một chiếc đuôi dài kéo lê trên mặt đất, trông u ám thấy rõ.
Đây là bộ dạng Olderhain chưa bao giờ để xuất hiện trước mặt Giản Dụ.
Ở Đế quốc, trạng thái bán thú hóa tượng trưng cho việc không khống chế được sức mạnh của mình, ngoại trừ dùng trạng thái này đùa với bạn lữ của mình ra, không ai để người khác nhìn thấy trạng thái này của mình.
Giản Dụ cũng hiểu chút chút, nhưng cậu không cho rằng Olderhain bây giờ muốn…..chơi với mình.
“Hiệp nghị của tôi đâu?” Mấy ngày trước, Giản Dụ phát hiện không thấy hiệp nghị trong quang não của mình đâu.
Cậu định đi tìm bản giấy nhưng hỏi Kaka thì Kaka lại bảo mình không biết, giọng điện tử cứ ấp a ấp úng làm người khác tưởng nó dính virut.
“….” Olderhain rũ mắt, bây giờ Siren tóc bạc không phòng bị với hắn, đây chính là cơ hội đáng giá ngàn vàng.
Cấp độ phòng ngự của tháp cao rất tốt, chỉ cần hắn bật nó lên là có thể nhốt Giản Dụ ở đây.
Như vậy Giản Dụ sẽ không thể rời đi được nữa.
Ngón tay Olderhain run lên, bắt đầu rục rịch.
Một tháng kể từ khi kết nối với Atlatis, Giản Dụ cứ bận bịu xử lý công việc bên kia, mặc dù thái độ của cậu với hắn vẫn như cũ, nhưng Olderhain cứ cảm thấy trước sau gì cậu cũng rời bỏ hắn.
Tộc nhân của em ấy tìm đến, đồ của em ấy cũng tìm được rồi, cảm xúc cũng đã khôi phục, em ấy làm gì còn lý do để ở lại đây?
Cho dù bọn họ đã có một nụ hôn nồng cháy trong phòng tắm thì sao, có lẽ Giản Dụ chẳng hề để ý đến nó, cậu muốn đi thì sẽ không chút do dự dứt áo ra đi.
Hắn lại cô đơn một mình, Olderhain nghĩ vậy.
Đuôi rồng sau lưng Olderhain nhẹ nhàng đong đưa, chờ đợi thời cơ túm lấy con mồi.
Con mồi đến gần hắn, con mồi muốn lên tiếng, đuôi rồng giơ lên.
Sau khi tìm được ngọc đồng sinh, Giản Dụ để ý rất nhiều chuyện trước kia mình bỏ qua.
Ví dụ như hiệp nghị rất tùy tiện, thái độ của Olderhain, ánh mắt hắn nhìn cậu, tất cả manh mối phơi bày rõ ràng trước mắt Giản Dụ.
Chẳng qua Giản Dụ khi đó hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm từ đôi mắt ấy.
Nghe vậy, khóe miệng Olderhain nhếch lên một độ cong nguy hiểm, đuôi ròng quấn eo Giản Dụ, chóp đuôi rũ xuống thỉnh thoảng lại cọ mắt cá chân của cậu.
“Hiệp nghị gì? Sao ta không biết?”
Rồng lớn vô tội, sống chết không nhận: “Dụ Dụ, chúng ta là bạn lữ, bạn lữ không có hiệp nghị.”
Đuôi rồng cứ đụng vào mắt cá chân cậu khiến Giản Dụ rất nhột, cậu muốn né nhưng cái đuôi đang quấn ngang eo cậu không cho phép.
Đuôi mắt Giản Dụ đỏ lên, cậu giơ tay cầm cái đuôi bên hông, muốn kéo nó xuống.
“Dụ Dụ, em có biết chạm vào đuôi có nghĩa gì không?”
Chưa để Giản Dụ trả lời, Olderhain đã nói: “Có nghĩa em muốn giao phối với ta.”
Chiếc đuôi bên hông càng siết chặt hơn, thậm chí chóp đuôi cũng quấn chặt mắt cá chân cậu, làm Giản Dụ mềm chân, nhất thời không nói được gì.
“Cho nên….cưng à, đuôi cá của em đâu?”
Thanh âm trầm khàn vang lên bên tai như muốn dìm Giản Dụ xuống vực sâu.
“Éc —- é —”
Con cá bông bị ép giữa hai người rú lên.
Olderhain: “….”
Giản Dụ miễn cưỡng tỉnh táo lại nhờ tiếng kêu của nó, cậu nhìn Olderhain, đôi mắt kia có quá nhiều suy nghĩ, có cái cậu không tài nào hiểu nổi: “Anh nói đúng.”
Xem ra cậu còn phải học rất nhiều thứ, cho dù ngọc đồng sinh đã quay lại, tình cảm cũng không phải thứ nói cảm nhận là cảm nhận ngay được.
“Cái gì?” Nghe Giản Dụ nói vậy, Olderhain ngớ người.
“Bạn lữ không có hiệp nghị.” Trước giờ Giản Dụ luôn có gì nói đó không vòng vo, nói xạo cũng như đang đọc diễn văn: “Tôi nhớ nhầm, chúng ta chưa bao giờ ký hiệp nghị.”
Tuy không hiểu tại sao Olderhain không thừa nhận chuyện hiệp nghị, nhưng Giản Dụ cảm thấy rất đúng lúc.
Hôm nay cậu đến đây là muốn thảo luận vấn đề kéo dài hiệp nghị với Olderhain.
Hai năm quá ngắn, nếu có thể, cậu hi vọng thời gian có thể dài ra một chút.
Bây giờ không có hiệp nghị, hai người bọn họ lại được pháp luật bảo vệ, chỉ cần không ly hôn, chẳng phải có thể mãi mãi bên nhau ư?
Olderhain chỉ thấy não mình dừng hoạt động, thiếu chút nữa không hiểu được Giản Dụ đang nói gì: “Em gạt ta?”
Có phải em ấy nhận ra ý định của hắn nên mới tìm lý do để chạy khỏi nơi này trước không?
“A….” Giản Dụ không ngờ mình kẻ tung người hứng với đối phương thôi cũng bị vạch trần.
Thấy bộ dạng này của Giản Dụ, Olderhain đã chuẩn bị mở hệ thống phòng ngự của tháp cao, câu “Không có cửa đâu” chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Giản Dụ lên tiếng cắt ngang.
“Ol.” Giản Dụ không thể làm gì khác, đành phải nói mục đích của chuyến đi này, cậu có chút hồi hộp: “Tôi muốn kéo dài thời gian hiệp nghị.”
Olderhain cảm thấy mình đang nằm mơ, nếu không sao Giản Dụ có thể nói những lời hợp ý hắn như vậy chứ?
“Anh thấy thế nào?” Giản Dụ nhìn Olderhain như đang hỏi ý kiến hắn: “Tôi hy vọng, thời gian chúng ta làm bạn lữ, có thể kéo dài một chút.”
Nói xong, Giản Dụ còn khoa tay múa chân trông rất đáng yêu.
“Em muốn kéo dài?” Chóp đuôi của rồng lớn buông lỏng mắt cá chân của Giản Dụ, đong đưa nhẹ nhàng.
“Hai mươi năm….” Giản Dụ quan sát Olderhain, cậu quả thật không nhìn ra gì cả: “….Mười năm….”
“Không.” Olderhain cầm tay trái Giản Dụ, hôn lên ngón áp út của cậu: “Ta muốn…..không kỳ hạn.”
Nụ hôn đó dịu dàng vô cùng, cứ như hắn sợ sẽ đánh thức ai, làm ngón tay Giản Dụ hơi co lại.
Là…không kỳ hạn.
“Ừ.” Giản Dụ gật đầu: “Tôi làm được.”
“Dụ Dụ, đồng ý rồi sẽ không đổi ý được.” Olderhain giống như đang xác nhận gì đó: “Em thật sự biết mình đang nói gì ư?”
“Tôi muốn ở bên cạnh anh.” Giản Dụ không biết lời của mình đã oanh tạc trái tim Olderhain thế nào: “Đây chính là mong muốn của tôi.”
“Em thích ta à?”
“Tôi không biết thích là gì.” Giản Dụ mím nhẹ môi: “Nhưng nếu thích là như vậy, thì có lẽ.”
Giản Dụ nói xong, giơ tay vòng qua cổ Olderhain, ngửa đầu hôn hắn.
Một tháng qua, Giản Dụ không chỉ bận rộn xử lý công việc của mình, cậu còn tìm kiếm rất nhiều thông tin về bạn lữ sẽ làm gì khi ở bên cạnh nhau, còn có cả cảm giác đối với bạn lữ của mình.
Tai của Siren tóc bạc lại đỏ ửng.
Bình bịch — bình bịch —-
Đây là tiếng tim đập.
Olderhain vui vẻ đón nhận nụ hôn, cũng chủ động làm nó sâu hơn.
Đuôi rồng giơ cao thật cao, trung thực thể hiện hưng phấn của bản thân.
“Em không muốn về ư?” Olderhain áp trán mình vào trán Giản Dụ, hơi thở của cả hai đan vào nhau, không phân biệt được của ai.
“Có.”
Mắt Giản Dụ mù sương vì nụ hôn của cả hai, chưa để tim Olderhain tan nát, cậu đã bổ sung: “Đại trưởng lão muốn tổ chức hôn lễ ở Atlantis.”
!!!
Trái tim bé nhỏ không chỉ không bể mà còn đập như trống vì vui mừng.
“Cho nên em sẽ không rời khỏi ta, đúng không?”
“Ừ.” Giản Dụ rất kiên nhẫn với vấn đề này, lúc trước cậu còn nghĩ đến hạn hiệp nghị thì làm sao, bây giờ cậu đã có thể khẳng định chắc chắn.
“Dụ Dụ.”
” Ừ.”
“Dụ Dụ ~ “
“Ừ?”
“Dụ…”
Giản Dụ giơ tay che miệng Olderhain lại không cho hắn nói tiếp. Cậu đỏ mặt trợn mắt nhìn Olderhain, tỏ ý không muốn hắn gọi nữa.
Đôi mắt của Olderhain lóe sáng, còn chói sáng hơn cả mặt trời, câu nói bị cắt ngang chỉ khiến hắn càng hưng phấn hơn. Hắn cúi đầu, hôn lòng bàn tay của Giản Dụ.
Bảo bối rồng lớn thèm khát tự lăn vào lòng hắn, làm sao hắn có thể không vui đây?
Đuôi rồng lại quấn chặt người lại, hắn nhất định sẽ bảo vệ viên ngọc này thật kỹ.
Giản Dụ không ngờ chuyện hiệp nghị lại tốn nhiều thời gian như vậy, mục đích chính của chuyến đi này không phải nó.
Trước khi hỏi chuyện chính, cậu phải xác nhận một việc.
“Anh biết việc em có đuôi cá khi nào?”
Olderhain: “…”
“Lúc ở Rừng mưa trên sa mạc đúng không?” Giản Dụ phát hiện Olderhain không hề kinh ngạc khi thấy cậu biến sang trạng thái Siren ở lễ trao giải.
Nhìn là biết hắn đã biết việc này từ sớm, cậu cẩn thật nhớ lại, chỉ có lúc ở trong Rừng mưa trên sa mạc là cậu không nhớ rõ.
“Cho nên, môi em sưng là do….a…..”
Olderhain chột dạ, không muốn nghe Giản Dụ nói nữa nên lại cúi đầu hôn cậu.
Lại một nụ hôn khác kết thúc, hơi thở cả hai bình thường lại, Giản Dụ mím môi, hỏi: “Ngày giỗ của ba mẹ anh sắp đến rồi phải không?”
Vừa nói xong, Olderhain đã ôm chặt Giản Dụ, dụi đầu vào cổ Giản Dụ hít lấy hít để mùi hương lành lạnh của cậu, hắn không muốn Giản Dụ thấy biểu cảm của mình: “Hefter nói với em?”
Đây cũng là lý do làm Olderhain biến sang hình thú rồi nằm ôm đống kho báu của mình, ngày giỗ của ba mẹ cộng với chuyện của Giản Dụ làm hắn cáu bẳn, nhưng hắn sợ dọa Giản Dụ, lại không biết nên điều chỉnh cảm xúc thế nào nên mới quyết định chui vào đây trốn.
Hefter không nói Giản Dụ cũng không biết, mấy ngày nay Olderhain không dính lấy cậu khi cậu làm việc nữa, nhưng tối đến hai người vẫn ngủ chung như cũ.
Giản Dụ còn tưởng Olderhain biến mất vào ban ngày là do bận việc.
“Nghe nói, con người muốn kết hôn thì phải ra mắt phụ huynh hai bên.”
Giản Dụ biết được tập tục này ở trên mạng.
“Tình thân của Siren rất nhạt, bọn họ sẽ tự sinh tồn trong biển sâu ngay từ khi ra đời, em không có bất kì trí nhớ nào liên quan đến ba mẹ mình.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]