Thấy thân ảnh kia, tim Thẩm Thanh Thu lập tức đập loạn, sau đó, lại chậm rãi bình tĩnh lại.
Đối diện với người kia, chỉ cách y giữa phi diệp dưới ánh trăng xa xa, ai cũng không nói gì, lại chẳng ai rời mắt đi.
Lập tức, Thẩm Thanh Thu có cảm giác trời quang mây tạnh.
Đột nhiên cảm thấy, chẳng cần nghĩ gì nữa, cũng không cần hỏi thêm gì nữa.
Mọi người nhìn theo ánh mắt Thẩm Thanh Thu, thấy bóng dáng người mặc bạch y kia, hai mặt nhìn nhau.
Liễu Thanh Ca đứng trên bờ tường, nhíu mày: “Thẩm Thanh Thu, kia có phải là…”
Thẩm Thanh Thu không đáp lại, tiến lên hai bước. Bóng người bạch y cũng chuyển động, nhảy từ tầng nhà xuống, nháy mắt đã đi tới trước mắt.
Lạc Băng Hà đeo một thanh trường kiếm bị cuốn kín mít, đứng trước mắt mọi người. Tóc mái bay loạn, ấn Thiên Ma đỏ tươi, sáng ngời giữa vầng trán.
Lạc Băng Hà rũ tay bên người, giữa hai ngón tay còn kẹp một phiến lá chưa tắt linh quang.
Có người lập tức nhận ra, ngạc nhiên hô thành tiếng: “Lạc Băng Hà!”
Sau Tiên Minh Đại Hội, Tu Chân giới chẳng còn ai không biết cái tên này. Ba chữ này làm mọi người bùng nổ, lập tức bàn tán sôi nổi.
“Thật không? Thật sự thủ đồ Lạc Băng Hà của Thanh Tĩnh Phong Thương Khung Sơn?”
“Lão tử tuyệt đối không nhận nhầm! Dáng vẻ này còn có người thứ hai được chắc?”
“Hắn, trên trán hắn là… Ma tộc?!”
“Sao có thể? Thương Khung Sơn phái làm sao nhận một Ma tộc làm đồ đệ được??”
Lạc Băng Hà là trung tâm bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-xuan-son/4605076/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.