Thẩm Thanh Thu ngã trên đất, hồi lâu mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Y tự nhận mình chẳng phải người dễ khóc gì, nhưng giờ phút này, hình như trên mặt mình ướt đẫm nước nong nóng, còn chảy xuống lăn thành từng dòng, cực kỳ khó coi.
Thật lâu sau, Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, nhấc tay áo, chuẩn bị lau mặt.
Y vừa động, Thượng Thanh Hoa ngồi bên cạnh y lập tức buông đôi tay đang dìu y ra, nhanh chóng che mặt.
“…” Thẩm Thanh Thu cạn lời: “Ngươi làm gì đấy?” Mở miệng giọng khàn khàn, đến mình cũng bị dọa sợ.
Thượng Thanh Hoa tiếp tục che mặt: “Thẩm đại đại, ta biết giờ lòng huynh rất khó chịu, có điều là người có văn hóa mà, phải giải quyết vấn đề văn minh chứ, suy nghĩ muốn đánh người rất không đúng nhé.”
Thẩm Thanh Thu trầm mặc hồi lâu, lảo đảo đứng lên, đứng bên bờ vực, nhặt Chính Dương kiếm. Thân kiếm vẫn sáng ngời như tuyết như sương, không dính một hạt bụi, chỉ có nơi chủ nhân cầm kiếm, đã loang lổ vết máu.
Dưới vực sâu là dòng suối róc rách, Vực Thẳm Vô Gian đã đóng lại hoàn toàn.
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra một hồi, mới xoay người sang chỗ khác, nhận ra chung quanh dần nhiều người hơn, có kẻ không ngừng ngự kiếm đáp xuống, vây quanh thi thể Hắc Nguyệt Mãng Tê thổn thức bàn tán.
Người Thương Khung Sơn tới sớm nhất, đều trầm mặc đứng cách đó không xa, không ai lên tiếng, Thẩm Thanh Thu vừa quay lại, đã thấy ánh mắt nặng nề lại quan tâm của Nhạc Thanh Nguyên.
Nhạc Thanh Nguyên tiến lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-xuan-son/4605072/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.