Thân thể Lạc Băng Hà bỗng bị nhấc bổng lên, nháy mắt thanh tỉnh. Giãy dụa muốn xuống, bị Thẩm Thanh Thu nghiêm khắc trừng mắt, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Thẩm Thanh Thu bế Lạc Băng Hà, cũng mặc kệ ánh mắt hoảng hốt nghi hoặc của các đệ tử đi ngang qua, rẽ trái rẽ phải trong rừng trúc rộng lớn, tìm một huyệt động linh khí dồi dào, mới buông Lạc Băng Hà cả người cứng đờ xuống.
Lạc Băng Hà dưới ánh nhìn nghiêm khắc chăm chú của Thẩm Thanh Thu, tay đủ vô thố, linh lưu nén lại trong cơ thể đấu đá lung tung, khó chịu tới hận không thể tìm một chỗ co lại.
Thẩm Thanh Thu nhìn dáng vẻ kia của hắn, thở dài một hơi, mở tay chân Lạc Băng Hà co lại với nhau ra, dìu hắn ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: “Lạc Băng Hà à Lạc Băng Hà, vi sư đã điều tức giúp ngươi lần thứ mấy rồi?”
Hốc mắt Lạc Băng Hà đỏ bừng lắc đầu, nói không nên một câu.
Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà, đột nhiên cảm thấy, mình lo lắng bao lâu như vậy, cũng chẳng biết vì cái gì nữa.
Quay lại một đời, y tự nhận nhìn thấu hai đời, vạn sự đều sẽ ổn thỏa.
Nhưng mà cốt truyện sau khi lặp lại, đánh quái cũng đã đánh, đứa nhỏ cũng nuôi lớn, lại thêm tràn lan chi tiết, tình huống chồng chất, nếu bình tĩnh xem xét, thật sự không thể nói là “Ổn thỏa.”
Đời trước, y từng nghĩ vô số lần, nếu làm lại lần nữa thì tốt rồi.
Nhưng mà làm lại lần nữa, ít nhất là trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-xuan-son/4605057/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.