Môi mềm mại dán lên, Lạc Băng Hà tựa như thập phần khẩn trương, chỉ có thể liều mạng đè Thẩm Thanh Thu xuống, như sợ người ta chạy mất, hoặc là bị hung hăng đá văng đi.
Lạc Băng Hà run đến lợi hại, làm Thẩm Thanh Thu cũng cảm nhận được cảm giác mãnh liệt ấy.
Thẩm Thanh Thu còn chưa phản ứng lại khiếp sợ cực độ, thân thể đã phản ứng trước, tay dồn lực, muốn đẩy Lạc Băng Hà đi.
Đẩy hai lần không đẩy ra, lòng Thẩm Thanh Thu bắt đầu bùng nổ.
… Ai nói cho y biết, tình huống hiện tại tột cùng là làm sao thế?!
Lạc Băng Hà bây giờ còn chưa có tròn mười bảy tuổi mà?!
Lạc Băng Hà bảy tỏ tâm ý sớm như thế, Thẩm Thanh Thu cũng bất ngờ, giờ người ta cũng bò lên trên người rồi, y mới không thể không bị động mà nhìn thẳng vào vấn đề này.
Dù sao sống lại một đời, y còn tưởng có thể nuôi Lạc Băng Hà thật tốt, còn chuyện có thích y hay không, Thẩm Thanh Thu lại ôm một tâm thái thuận theo tự nhiên—— cùng lắm thì chờ hết thảy trần ai lạc định, y phải vứt mặt già theo đuổi ngược lại người ta, cũng không phải không thể.
Giờ lại không nghĩ tới, Lạc Băng Hà chính trực mới yêu trẻ tuổi huyết khí phương cương, lại từ nhỏ theo bên mình, dính dính mềm mềm theo y gần bảy năm, đã sớm không thể nói như đời trước nữa.
… Nhưng mà xưa đâu bằng nay, có mấy chuyện Thẩm Thanh Thu cho dù thế nào cũng không thể làm lơ được.
Thẩm Thanh Thu hít sâu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-xuan-son/4605052/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.