Lạc Băng Hà chớp chớp mắt, khô khốc khó khăn nói: “Sư tôn…”
Thẩm Thanh Thu nhìn gương mặt tái nhợt của Lạc Băng Hà, lòng xót xa không nói nên lời.
Vốn một đời này, y từng hạ quyết tâm muốn đứng ở vị trí người bảo vệ, nói gì cũng muốn bảo vệ người này cẩn thận, ít nhất đừng để Lạc Băng Hà chịu những ấm ức trước kia một lần nữa. Nhưng mà giờ, người này lại vì mình lăn lộn thành thế này, Thẩm Thanh Thu không thể không đau lòng và áy náy.
Cái cảm giác an toàn “Kịch bản trên tay ta có thiên hạ” xem như hoàn toàn thành hư vô, chính mình không chỉ không biết dùng lợi thế biết trước cốt truyện thế nào, ngược lại còn làm một mặt nào đó ở đời này, hình như càng thêm không xong.
Thẩm Thanh Thu hận không thể vứt mặt già đi gõ hệ thống, đưa mình về điểm ban đầu lần nữa.
Mình đang làm gì thế chứ!
Quả nhiên tình yêu làm người ta tụt IQ, tình yêu là thứ thật sự không ổn!
Kỳ thật ngoài miệng y nhất thời nói vớ vẩn. Lạc Băng Hà nằm trên giường bao ngày, y lo lắng hãi hùng bấy ngày, vừa đau lòng vừa hối hận, cảm thấy vết thương của Lạc Băng Hà như nằm trên người mình, nam chính đại đại cứ mê man mãi, đau tất cả đều là mình chịu.
Thẩm Thanh Thu ảo não, Lạc Băng Hà không nói lời nào, hoàn toàn là dáng vẻ tiểu bạch hoa nhanh nhẹn ngoan ngoãn, ngoan ngoãn ngậm miệng, đôi mắt đen ướt át lại nhìn Thẩm Thanh Thu không chớp mắt, làm Thẩm Thanh Thu da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-xuan-son/4605048/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.