Thời gian nghỉ ngơi giữa trận của đại hội thí kiếm, các đệ tử chạy việc của An Định Phong cứ đi qua lượn lại, Thượng Thanh Hoa đứng bên kia thu xếp các thứ, sau đó ngồi phịch xuống sau Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu cúi đầu uống trà, Thượng Thanh Hoa lặng lẽ giữ lấy vai y, “Nuôi tốt phết nhỉ. Sau này sẽ có đất dụng võ đấy.”
“…” Thẩm Thanh Thu: “Sau này có làm được không, hình như cũng chẳng cần ngươi phải nói.”
Thượng Thanh Hoa hạ giọng nói, “Ta bảo chứ, dựa theo hướng phát triển này, với tư chất của Băng Ca, nhất định sẽ nổi danh từ khi niên thiếu, sau này hắc hóa cũng chẳng có ý nghĩa lắm.”
Thẩm Thanh Thu nhướng mày, “Ngươi muốn nói gì?”
Thượng Thanh Hoa nói, ” Băng Ca ngày xưa thất bại là vì sau khi hắc hóa đánh quá sướng, giờ huynh không phải phản diện nữa, Băng Ca một đường xuôi gió thuận nước, không có gì cản trở, điểm sướng lớn nhất của cả bộ truyện của lão tử, nằm liệt giữa đường rồi.”
Thẩm Thanh Thu nhìn mặt hắn, thế mà nhìn ra một tia vô cùng đau đớn, ngạc nhiên nói, “Ta trước kia còn tưởng ngươi thế nào cũng được, tác phẩm bị chia năm xẻ bảy cũng có thể vui vẻ tung tăng khắp nơi, giờ sao lại đột nhiên giác ngộ được, nhọc lòng vì hướng đi của cốt truyện rồi?”
Thượng Thanh Hoa nói: “Không, nói đúng ra thì, ta nhọc lòng vì hướng đi nhân sinh của Băng Ca cơ.”
Thẩm Thanh Thu một lời đâm thủng, “Ta cảm thấy ngươi quan tâm chính là lượng người đọc và phiếu bá vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-xuan-son/4605032/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.