“Sở Minh, cậu buông tay cho tôi, nắm tóc không phải hành vi anh hùng hảo hán?!”
“Không buông! Nếu tôi thả chắc chắn sẽ chết thảm hại hơn! Anh hùng hảo hán, ai cần cái danh hiệu đó?”
“Cho cậu cơ hội cuối cùng, một! Hai! Ba!”
“Ui da má ơi cứu con.....”
Tiểu Đản vừa tới liền nhìn thấy Lão Đại bị Thái Nhan bẻ tay ra sau, hung tợn đè trên mặt đất. Thở dài lắc đầu, từ khi Thái Nhan chuyển tới trường học, hai người chưa bao yên tĩnh qua.
“Lão Đại, mày lại trêu chọc gì Nhan Nhan hả?”
Sở Minh nước mắt lưng tròng xoa bị cái mông bị đánh sắp sưng lên, đáng thương hề hề nói:
“Tao hôm nay buổi sáng chưa ăn cơm, thấy yêu tinh đang cầm đồ, nàng liền đem tao đánh thành như vậy!!!!”
“Thật là như vậy?” Tiểu Đản có chút hồ nghi hỏi.
“Thật!” Sở Minh dùng sức gật đầu.
“Sở Minh!!!!!” Thái Nhan vẻ mặt tức giận nhìn nàng.
“Không phải, tao chỉ là không cẩn thận nhảy ra lấy xem... nhảy ra...”
Nhìn Lão Đại có vẻ khó xử, Tiểu Đản tốt bụng hỗ trợ tiếp lời :
“Thư tình? Lão Đại mày cũng thật là, cái đó thể tùy tiện muốn xem là xem sao?”
“Không phải...”
“Rốt cuộc cái gì nha?” Xem Lão Đại bộ dạng khúm núm, Tiểu Đản có chút phiền.
“Băng vệ sinh...”
“....”
Thái Nhan ở một bên nghe muốn bùng cháy, mới sáng sớm Sở Minh giống con cún quẫy đuôi quấy rầy mình. Vốn chủ đề lúc đầu là đói bụng đòi đi ăn, sau người kia ngứa tay muốn giật đồ trong tay Thái Nhan, lại không biết xấu hổ một hai bảo của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-vo-si-lai-la-cau/937927/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.