"Tĩnh nhi... Tĩnh Tĩnh..."
Đúng mười hai giờ đêm, Sở gia truyền ra tiếng kêu quỷ dị.
Lâm Tĩnh mặt nhăn nhíu mày, buông bút trong tay đi tới cửa, muốn mở ra xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, do dự mãi, vì an toàn bản thân, vẫn nên cách một lớp cửa hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Tớ nóng, nóng quá..." Sở Minh thanh âm run run truyền tới.
Lâm Tĩnh vừa nghe hỏa giận công tâm, đỏ mặt lớn tiếng quát:
"Cậu muốn làm gì? Cẩn thận mình mét Sở mẹ!"
Lời này giống như có tác dụng, thật lâu sau không nghe có thêm thanh âm gì nữa, Lâm Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, xoay người trở về đọc sách.
"Ách... Cậu cứu mình đi, mẹ đi chơi mạt chượt rồi..."
Nghe xong Lâm Tĩnh lập tức đem cửa khóa chặt, sau đó kiểm tra kỹ thêm lần nữa.
"Tĩnh Tĩnh... Mình nóng quá, cứu mình đi, thật sự rất khó chịu..."
Cửa bị đập ầm ầm, cộng thêm tiếng Sở Minh kêu gào, sợ rằng cứ như vậy hàng xóm sẽ rủa mình tới chết mất. Bất đắc dĩ Lâm Tĩnh mới mở miệng:
"Cậu lại phát khùng cái gì vậy?"
"Tớ... Tớ sốt rồi..."
"Cái gì?"
Lâm Tĩnh mở to hai mắt nhanh chóng mở cửa, vừa mở khóa Sở Minh mặt đỏ phừng phừng lảo đảo tiến vào. Cú ngã này bất ngờ khiến Lâm Tĩnh mất thăng bằng bị Sở Minh đè xuống sàn nhà.
Nghĩ là lại lần nữa mắc mưu, Lâm Tĩnh tức giận đẩy tay Sở Minh ra. Vừa chạm vào là một cảm giác nóng bỏng, Lâm Tĩnh nhất thời có chút sốt ruột, đứng dậy trước sau đó đỡ Sở Minh. Ai ngờ Sở Minh đã như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-vo-si-lai-la-cau/937921/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.