Khu nghệ thuật ở trung tâm thành phố rất giống với Đông London, có đầy đủ các nhà hàng, quán bar, hiệu sách, quán cà phê, studio, phòng trưng bày nghệ thuật và cửa hàng thủ công mỹ nghệ. Đúng dịp cuối tuần, rất nhiều bạn trẻ tụ tập tham quan gần đó nên rất đông đúc. Hà Tê tìm mãi chẳng thấy chỗ đậu xe, cuối cùng cũng thấy một chỗ trống ở góc tối của tầng hầm thứ ba. Thảo nào Vưu Tự luôn đi xe đạp thay vì lái ô tô.
Cô cứ tưởng Vưu Tự là người thích sự trống trải, nên sẽ sống ở những nơi như ngoại ô hoặc quận hồ, nhưng không ngờ anh lại sống ở phố xá sầm uất. Ngẫm lại cũng đúng, với tư cách là một nhiếp ảnh gia chuyên ghi lại những chi tiết của bản chất con người, anh thực sự cần phải đi sâu vào đám đông để quan sát và ẩn mình trong thành phố.
Một tòa nhà nhỏ với những bức tường gạch đỏ, cầu thang kim loại đen lộ thiên. Tầng một là tiệm bánh pizza, trước cửa có một hàng dài người xếp hàng, xuyên qua lớp kính, cô có thể nhìn thấy đám đông bên trong dưới ánh đèn vàng ấm áp, chính giữa cửa hàng là một lò nướng lớn được sơn màu xám. Nhân viên cửa hàng đang khéo léo đẩy tấm ván dài đựng pizza vào lò nướng. Mùi phô mai nướng bằng than rất thơm, Hà Tê giơ điện thoại lên chụp bảng hiệu đèn neon màu đỏ rồi gửi cho Trần Kinh Trúc, quyết định lần sau sẽ cùng anh ấy đến đây nếm thử, để cải thiện chất lượng cho Sừ Hòa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-tuoi/2887584/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.