Vưu Tự bước vào phòng liền thấy Hà Tê đang bê ghế, đi vào phòng tắm.
“Lại đây.” Cô bật ngọn đèn vàng rực rỡ trong phòng tắm, chiếc ghế được đặt cạnh bồn rửa.
Vưu Tự nghi ngờ đi tới ngồi xuống, lúc soi gương mới phát hiện máu mũi không ngừng trào ra, còn chưa kịp phản ứng thì Hà Tê đã ấn đầu anh vào bồn rửa mặt.
“Cúi đầu bịt mũi vào.” Hà Tê xoay người, từ trong ngăn kéo lấy ra khăn giấy ướt, dán lên mũi ạm, “Tôi đi lấy túi chườm đá.”
Vưu Tự mở vòi nước rửa máu nhỏ giọt, lau mặt nói: “Không cần, rửa sạch là được.”
Hà Tê nhìn kỹ qua gương, nửa dưới khuôn mặt anh ướt đẫm nước, đôi môi hồng nhạt hơi hé mở để thở thay mũi, hàm răng đều như hạt bắp. Bởi vì anh ghé xuống vòi nước nên bờ vai rộng nghiêng nghiêng, cơ bắp chỗ cổ cùng cánh tay duỗi thành núi nhỏ, dưới mái tóc ngắn sau đầu có thể lờ mờ nhìn thấy da đầu trắng trẻo.
“Xin lỗi đã khiến anh dính vào chuyện này.”
Vưu Tự nhìn trong gương thấy cô khoanh tay trước mặt, hơi cúi đầu, mái tóc xoăn rối tung trong trận đánh nhau, xõa xuống hai bên, như thể cô đang suy tư.
“Không phải cô thích xem người ta đánh nhau à?”
“Hả?” Hà Tê ngẩng đầu, không biết có phải ảo giác hay không, mà thấy khóe miệng anh nhếch lên.
“Lần trước ở sân trượt băng, trông cô như sắp phất cờ cổ vũ ấy.”
Gáy của Hà Tê tê dại, cảnh tượng Thành Liêu vừa ló đầu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-tuoi/2887580/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.