Hà Tê dần có thể phân biệt được giọng điệu và động tác của Vưu Tự khi anh khó xử___ hơi cau mày, khóe miệng nhếch lên, tay chạm vào mũi và không phòng bị trước những cử động nhỏ của mình.
Cô khoanh chân lại, đặt ngón tay lên đầu gối, kiên quyết nói: “Nếu thật sự không biết, giọng điệu của anh nên nghi ngờ nhiều hơn, bớt giỡn đi.”
Nệm không cao, Vưu Tự phải ngồi gập chân, khuỷu tay chống lên hai đùi đang tách ra, thấy giả ngu không được, anh thu hồi tầm mắt, lại chìm vào im lặng dè dặt.
Hà Tê bỗng hiểu ra người này đúng là ngờ nghệch, còn rất khó che giấu cảm xúc của mình, nên anh chọn cách im lặng để tránh bị nhìn thấu. Anh rõ ràng không quen có người khác ở trong nhà, nên cảm thấy không thoải mái như thể mình mới là khách trong thế giới của người ta. Nó giống như một mảnh đất phủ tuyết hoang vắng chưa từng có ai đặt chân đến, có lẽ cô sẽ để lại hàng dấu chân đầu tiên trên đó, cảm giác khai phá này khiến cô kích động không hiểu nổi.
Cô cúi người, đặt hai tay lên đùi bắt chước tư thế của anh, cao giọng nói: “Anh không nói thì làm sao người ta biết anh đang nghĩ gì?”
Vưu Tự liếc cô một cái, cảm thấy khí thế của cô càng lúc càng tăng, bèn thẳng thừng nói: “Không cần, cô không còn việc gì thì về đi.”
“Không phải anh nói tôi hứng thú nhất thời à? Là vì tôi còn chưa nhìn thấu được anh nên hứng thú không thể vơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-tuoi/2887575/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.