Bóng cây đung đưa, những dây đèn màu vàng sữa, hồng nhạt quấn quanh chạc cây, gió hồ cuốn lá cây xào xạc, xa xa có người đang hát, tiếng đàn leng keng. 
Qua từng ấy năm, bọn họ lại sánh bước bên nhau, giữ khoảng cách không xa không gần. 
Hà Tê đi dép lê trên con đường rải sỏi, nhớ lại vị chanh của thức uống trong miệng, hỏi: “Sao lại đưa tôi đến đây?” 
Vưu Tự khéo léo dẫn đường, mái tóc ngắn phất phơ trong gió: “Lúc không muốn thấy ai, anh sẽ trốn đến đây.” 
“Lúc anh thấy người với lúc không thấy người có gì khác nhau à? Làm lơ và ẩn thân là sở trường của anh mà?” 
“…” 
“Gần đây anh nhàn rỗi đến vậy sao? Chẳng lẽ đụng đến điểm mấu chốt, bị cấm sóng rồi? Hay danh vọng và tài sản đã đủ đầy?” 
Anh nhấp một ngụm nước chanh, cười nói: “… Hà Tê, em lảm nhảm cái gì cũng rất thú vị.” 
Hà Tê quan sát biểu cảm của anh, tự hỏi liệu đây là lời khen hay là móc đểu. 
Vưu Tự nghiêng đầu nhìn cô: “Từ bé anh đã thấy mọi thứ trên thế giới đều vô nghĩa, tình cảm là phù du, bản chất của cuộc sống là nhàm chán. Lên cấp 3, anh bắt đầu thích quay phim, ở một mức độ nào đó, nhờ tập trung quan sát mọi người và sự vật xung quanh, anh có thể thoát khỏi cuộc sống tẻ nhạt của mình trong chốc lát, nói đơn giản là để giết thời gian.” 
“Trước khi anh thực sự bước chân vào ngành này, anh học đại học khá chểnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-tuoi/2887523/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.