Editor: Harusame248
- ------------------------------------
Sở Vân vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ khiến Sở Ca chủ đống đến tìm Lưu Chấn Vũ, nói hắn buổi tối ở nhà đợi là được.
Chi tiết cụ thể Sở Vân không có nói, chỉ đến lúc trước khi ra khỏi cửa mới đề cập với Lưu Chấn Vũ rằng mình định xuất ngoại cùng bạn bè du lịch, chưa đến mười ngày nửa tháng sẽ không trở về. Lưu Chấn Vũ còn rất kinh ngạc sao đột nhiên phải đi gấp như vậy, nhưng ngẫm lại người trẻ tuổi thích đi đây đi đó là chuyện bình thường, sau khi tạm biệt Sở Vân liền ngồi trong phòng đợi, chậm rãi chờ Sở Ca trở về.
Nghĩ đến ngày hôm nay hắn còn chưa tắm rửa, ban đầu ấn chuông gọi phục vụ thế nhưng không biết hộ công (= chỉ người chuyên chăm sóc người bệnh là nam) hôm nay lại đi đâu mà không trả lời, Lưu Chấn Vũ cũng không phải người lớn lên trong nhung lụa – liền tự mình đẩy xe lăn vào phòng tắm. Lúc này vừa mới bắt đầu tẩy rửa nửa người trên, Sở Ca lại đột ngột đẩy cửa phòng tắm.
"Tiểu Sở, cậu đừng đi -------" thấy Sở Ca quay người, nghĩ Sở Ca lại sắp bỏ đi làm Lưu Chấn Vũ hoảng hốt hô một tiếng định đuổi theo, khăn lông trong tay rơi xuống đất vừa đúng lúc bị bánh xe lăn trượt qua, xe lăn nháy mắt mất thăng bằng. Lúc này, bỗng có một bóng người cao lớn bao phủ lên Lưu Chấn Vũ.
Sở Ca mày hơi nhíu:"Một tên bệnh nhân như anh có thể an phận chút hay không? Muốn tắm rửa cũng biết gọi hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thien-cam-hon-nhan/211383/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.