Chương trước
Chương sau
Một đêm biến động, không nói có thể thay đổi toàn bộ cách cục của thành phố Nam Phong, vậy nhưng, Lôi gia phủ đệ cháy to làm không ít kẻ tò mò có tâm để ý, cả đêm mất ngủ.
Vậy nhưng, nguyên nhân sâu xa của vụ việc này, Cung Vô Song, không hề hay biết, cả đêm cuộn tròn người trong chăn mỏng, ngủ ngon lành.
...
Hôm sau, bình minh!
Ngoài cửa gió lướt nhẹ, có chút lãnh. 
Thế nhưng ánh mặt trời vạn trượng trên cao xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp vân vụ, nhanh buông xuống khắp nơi, phủ lên toàn bộ thành phố Nam Phong cái ấm dịu dàng của một ngày mới.
Vừa gió vừa nắng, không khí sáng sớm lúc này thập phần tươi mát, tạo cho người ta cảm giác lười nhác, muốn buông thả.
Vài sợi nắng mặt trời lười biếng bò tiến cửa sổ, đậu lên trên lông mi Cung Vô Song.
Vô thức cảm nhận được cái nóng cùng cái sáng khác thường, thiếu nữ nhẹ trở người, hàng mi khẽ rung động, sâu kín tỉnh lại.
Nhìn xung quanh khung cảnh vừa quen thuộc lại xa lạ hết thảy, ánh mắt nàng hiện lên một thoáng hoang mang, mới nhớ ra hiện tại mình đang ở Cung gia.
Khung cảnh tối hôm qua chợt hiện, làm khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ lên, chôn sâu vào trong gối.
Nghĩ lại, nàng không hiểu được bản thân bị thần xui quỷ khiến thế nào, lớn mật cho Diệp Phàm gối đầu lên đùi mình, thậm chí còn cho phép hắn ngủ chung.
Tuy là không phải cùng giường, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng cho phép một nam tử qua đêm cùng một phòng với mình a!
Nhỡ đâu hắn...
Ý nghĩ vừa xuất hiện, liền giống như gắn keo dính liền vào não của nàng, khiến nàng không cầm lòng được ngồi bật dậy sờ soạng kiểm tra trang phục cùng thân thể.
Ân, còn may...
"Lão bà, ngươi làm sao vậy?" - đột ngột, bên cạnh nàng, một thanh âm nghi hoặc vang lên.
Cung Vô Song giật bắn mình, không thể đào một cái lỗ dưới đất mà trốn đi.
Xấu hổ a!
Nàng cam đoan vừa mới hai giây trước nàng nhìn quanh phòng, Diệp Phàm đã dời đi.
Thế nào lại vô thanh vô thức trở lại, còn không đúng thời điểm như vậy?
Cố gắng làm cho gương mắt mình vô biểu tình, nàng nhàn nhạt trả lời:
"Không có gì, nằm mơ gặp ác mộng"
Diệp Phàm "nga" một tiếng, nhìn đến nữ nhân hai ngón tay trỏ không tự chủ vòng vòng quanh nhau, cười thầm.
Hắn đối với các thói quen của Cung Vô Song, không nói hiểu hết một trăm, thế nhưng chín mươi là khẳng định.
Cái phản ứng như lúc này của nàng, là thói quen mỗi khi nàng nói dối hoặc có điều giấu diếm.
Hơi tưởng tượng lại hành động của nàng, nháy mắt chi gian, Diệp Phàm liền đoán thất thất bát bát ra sự thật.
Trong lòng cười khổ, xem ra vẫn là gánh nặng đường xa a!
Hôm qua còn tưởng tình cảm có điều tịnh tiến đâu, vừa sáng nay ra liền gặp nàng một bộ dạng phòng lang ngừa sói...
Đúng là, nữ nhân tâm đáy biển châm.
Hắn có sống một cái 90 vạn năm chứ sống thêm mười cái 90 vạn năm nữa cũng không thể nào khiến cho sóng não của mình dao động ở tần số mà bắt được toàn bộ suy nghĩ của nữ nhân.
Âm thầm cảm thán vậy, hắn đương nhiên sẽ không ngớ ngẩn đi vạch trần lời nói dối của Cung Vô Song.
"Đi rửa cái mặt cho tỉnh táo liền tốt, sáng sớm tiết trời còn lạnh, ngươi đi dép vào giữ ấm cho chân, tránh cảm lạnh..."
Cúi người, Diệp Phàm đặt đôi dép mỏng đi trong nhà trên tay xuống đất, mỉm cười nói thêm:
"Xong xuôi, hai ta liền đi vấn an gia gia"
Cung Vô Song mắt đẹp nhìn nam nhân ngay ngắn xoay chiều dép cho tiện việc xỏ vào chân, cảm nhận được sự tỉ mỉ quan tâm của hắn tới bản thân.
Một cảm giác ấm áp bất chợt len lỏi trong nội tâm, nơi sâu thẳm dường như bị cái gì xúc động một chút.
Điều chỉnh cảm xúc để đối phương không nhận ra dị dạng, nàng nhẹ giọng đáp, thanh âm phá lệ nhu hòa:
"Ân, ta đã biết"
...
Đối với Cung lão gia tử, một sáng này có thể nói là lần đón bình minh đầu tiên kể từ khi trọng hoạch tân sinh
Thời điểm từ trên giường tỉnh lại, cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, sáng khoái hơn bao giờ hết, Cung Thiên Vũ còn tưởng mình đang mơ, chiều hôm qua căn bản là một giấc mộng.
Đến khi hắn ngồi dậy, nhận ra cảnh tượng xung quanh chính là phòng ngủ phía trước khi mình dính một thân bệnh hoạn, liền không ngăn được lệ lão tung hoành.
Xuống giường, cảm giác bản thân như trẻ lại rất nhiều, hơn ba mươi năm rồi cơ thể chưa bao giờ tràn ngập sức lực đến thế, Cung Thiên Vũ dũng khí lập tráng, hào khí đốn sinh.
Hắn bước nhanh ra sân, thét dài một tiếng, diễn luyện một chút quân thể quyền thật lâu không động tới.
Quân thể quyền động tác tuy đơn giản, chiêu số cũng không đa dạng, vậy nhưng tinh túy ở chỗ nhanh, mạnh, độc, nhất kích tất sát. 
Muốn đem quân thể quyền vận dụng hoàn mỹ, cần thiết có một cơ thể căn cơ vững chắc, mạnh mẽ lại không mất linh hoạt, nhanh nhẹn nhưng không mất chuẩn xác.
Thật lâu không chạm vào, Cung Thiên Vũ cảm giác được động tác có chút cứng nhắc, càng tập càng sai, vậy nhưng hắn không có tâm tình lo lắng cái đó.
Tương phản, hắn càng luyện càng kinh hỉ, bởi hắn rõ ràng cơ thể này của hắn không giống với một lão già chín mươi nên có.
Lực đạo này, tốc độ này... chỉ sợ hắn thời thanh niên còn lăn xả trên chiến trường mới có thể so sánh đi.
Cung Thiên Vũ đương nhiên không biết rằng, hắn hiện giờ đã là Học Đồ.
Ngày hôm qua, khi Diệp Phàm thu đi tử khí, cũng đã dùng tiên khí trải vuốt một phen thân thể của hắn, ngạnh sinh đưa vào võ tu chi lộ.
Nếu không phải tuổi hắn đã già, cơ thể nhiều nơi bị thoái hóa, Diệp Phàm lại chưa chân chính đi vào Ngưng Khí Cảnh, không thể khôi phục sinh cơ, muốn tăng hắn lên cảnh giới Đại Sư, Tông Sư cũng không phải không thể.
Đánh quyền nửa tiếng đồng hồ, Cung Thiên Vũ mới thỏa mãn thu công, gọi người đi chuẩn bị bữa sáng, mời Diệp Phàm đám người lại đây.
Trong lúc đó, hắn tắm rửa, thay đi bộ đồ nhễ nhại mồ hôi.
...
"Tiểu Phàm a, thực sự lão già này không biết phải làm sao để cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi ra tay cứu giúp, chỉ sợ cái mạng già của ta đã không giữ được, hiện tại đã trên đường về Tây thiên; Cung gia cũng vì vậy sụp đổ"
Trên bàn ăn, Cung lão gia tử vẻ mặt hiền lành bưng lên dưỡng sinh trà, mỹ mỹ uống một ngụm, chân thành nói.
Hồi tưởng lại phía trước sự tình, Cung Thiên Vũ trong lòng ẩn ẩn đau đớn, hắn quả thật không tưởng được thân sinh nhi tử của mình lại có một ngày quay lại cắm hắn một đao từ sau lưng như vậy.
Càng là thế, ánh mắt hắn nhìn thiếu niên đang ngồi đối diện càng thêm hài lòng.
Thiếu niên từ đầu tới giờ bình đạm, thong dong, không có một tia thiếu kiên nhẫn khi phải bồi một cái lão nhân trò chuyện, tương phản cũng không cố gắng nịnh bợ, lấy lòng.
Hắn cố tình sai người gọi Diệp Phàm tới sớm hơn tôn nữ của hắn, là để hỏi chuyện một chút, nhân tiện muốn xem qua phẩm tính đối phương.
Diệp Phàm cứu hắn là một chuyện, hạnh phúc cả đời tôn nữ của hắn hắn không thể vì vậy liền qua loa.
Phía trước, hắn đính hôn Cung Vô Song cho Diệp Phàm chỉ là theo yêu cầu của Diệp Phong, coi như trả lại ân tình cứu mạng của người sau, căn bản không có chút khái niệm sau này Diệp Phàm là long vẫn là trùng.
Đương nhiên, trong cái nhìn của hắn, long chi tử, chi tôn há có thể là phế tài, Diệp Phong một thân bản lĩnh khó lường, là nội tôn của hắn, Diệp Phàm sẽ không kém đi đâu.
Cách đây vài năm, hắn cho người điều tra hành tung của Diệp Phàm, biết được người sau hiện tại chỉ là cái dân làm công ăn lương, không quyền không thế, gia gia đã qua đời, phản ứng đầu tiên của hắn là không tin.
Mặc cho gia tộc mọi người lời ra tiếng vào, hắn vẫn chưa từng thay đổi qua cách nghĩ của mình; hắn biết được một số cao nhân huấn luyện hậu đại của mình qua việc ném chúng xuống giữa dòng đời, để chúng tự sinh tồn.
Cổ nhân đã nói qua, trải qua đắng cay mới biết ngọt bùi, có đau khổ mới biết quý trọng giây phút ấm êm.
Nếu chỉ làm đóa hoa nơi xó bếp, bao giờ mới có thể tẫn hiện quang mang? 
Sự việc ngày hôm qua chứng minh rằng, hắn đôi mắt mờ này còn chưa có nhìn sai người.
Ngạnh sinh kéo hắn lại từ nơi gần đất xa trời, thử hỏi nếu quả thật chỉ là một người tầm thường làm công ăn lương, như thế nào có thể làm được?
Bất quá, hắn hôm qua nhìn thấy mới chỉ là một thân bản lĩnh, về phẩm tính còn cần qua tiếp xúc mới rõ ràng.
Diệp Phàm nghe được Cung lão nỏi chuyện, lễ phép mỉm cười đáp lại:
"Gia gia ngài không cần để trong lòng. Ta cùng Vô Song đã có hôn chứng, là phu thê, tuy hai mà một; đâu có đạo lý nhìn thấy trưởng bối của nàng hoạn bệnh tật ốm đau mà không ra tay cứu chữa... Đừng nói đối với ta, việc này căn bản không phải là chuyện gì khó khăn, nan giải"
"Ha hả, hảo một cái tuy hai mà một!"
Cung lão thấy Diệp Phàm gọi mình là gia gia mà không phải nhạc tổ phụ, không khỏi vui vẻ. Lại thêm thiếu niên không kiêu căng không siểm nịnh, liền càng thêm an tâm.
Đối với cái này tôn nữ tế, Cung lão hiện giờ là một trăm cái vừa ý.
Duy nhất làm hắn lo ngại, tôn nữ của hắn cái gì cũng tốt, gì cũng giỏi, bất quá khuyết điểm cũng tương đương nghiêm trọng, đó là quá lãnh đạm.
Kể từ khi mẫu thân nàng đi rồi, hắn còn chưa thấy trên mặt nàng hiện qua một tia ý cười, nói chuyện cũng thập phần kiệm lời.
Đối với người ngoài, nàng càng là cự người ngàn dặm, đặc biệt từ khi lên chấp quyền tại Thiên Vũ tập đoàn, khí tràng thượng vị càng thêm nặng, khiến cho không mấy người dám tiếp cận.
Phải cái nhu nhược nam nhân còn dễ nói, thế nhưng từ con mắt đầu tiên hắn tỉnh lại nhìn thấy Diệp Phàm, đã thấy đối phương là người bên ngoài trông như bình đạm, hài hòa, bên trong lại có một cổ ngạo khí từ tận xương cốt.
Đương nhiên, Diệp Phàm như vậy mới hợp ăn uống của hắn; thiếu niên sao, phải có một cỗ ngạo cốt bất khuất thà chết không hàng.
Điều hắn sợ là, Diệp Phàm không chịu nổi Cung Vô Song như vậy thê tử; đổi lại hắn, hắn cũng chịu không được.
Thê tử mà đến tiếp xúc, nắm cái tay, ôm cái eo còn không được, lăn ga giường lại càng đừng bàn.
Cung Thiên Vũ đây là vì Cung Vô Song mà lo lắng a! Hắn sợ Diệp Phàm không chịu nổi tĩnh mịch, ra ngoài hái hoa ngắt cỏ tìm kiếm niềm vui.
"Tiểu Phàm a, Cung Vô Song nàng là ta duy nhất tôn nữ, hồi nhỏ nàng trải qua nhiều chuyện bất hạnh, vẫn là nỗi đau trong lòng lão già này. Hiện tại nàng đã là thê tử của ngươi, ta còn hy vọng ngươi sau này làm ơn chiếu cố nàng một hai, có gì liền nhường nàng một chút, đừng để nàng thương tâm"
Diệp Phàm không hay biết những ý nghĩ của Cung lão gia tử, liền tính có biết hắn cũng sẽ không giải thích, căn bản giới hạn trong tầm nhìn của đối phương, không có cách nào giải thích thông quá trình một đời trước, cùng với 90 vạn năm lịch luyện leo lên đỉnh Tiên Giới của hắn, lại càng khó mở miệng nói ra trước đây hắn đã cô phụ Cung Vô Song như thế nào, do vậy kiếp này hắn vĩnh viễn sẽ không buông tay.
"Gia gia yên tâm, chỉ cần có ta ở, liền không ai có thể tổn thương Vô Song, trừ khi hắn dẫm lên xác ta mà bước qua"
Diệp Phàm ngữ khí kiên định đưa ra một cái hồi đáp làm Cung Thiên Vũ thập phần vui vẻ, không còn mong mỏi gì hơn.
Hắn đưa tách trà lên miệng, một hơi uống cạn, lại dò hỏi:
"Tiểu Phàm a, không biết ngươi cùng Vô Song tương lai có tính toán gì không?"
"Tính toán? Không biết gia gia ý tứ là..." - Diệp Phàm nghi hoặc.
"Tiểu Phàm à, đôi khi tại Cung gia ta cảm thấy thật cô tịch... Ta này lão xương cốt cũng không biết chịu được thêm bao nhiêu năm nữa... nguyện vọng lớn nhất còn lại bây giờ là có một cái tằng tôn để mấy năm tới đây không bị cô quạnh mà thôi... Vì vậy... Các ngươi chạy nhanh cho ta sinh cái tằng tôn đi!"
"Ngạch..."
Diệp Phàm làm người hơn 90 vạn năm cũng không nhịn được cảm thấy xấu hổ, lão gia tử đây cũng thật mở ra a!
Chỉ sợ hắn cái này tiện nghi nhạc tổ phụ là tiền cổ vô nhân mở ra nhạc tổ phụ đi!
"Gia gia! Ngươi... đang nói bậy cái gì?!"
Đúng lúc này, một đạo thanh âm giận dữ xen lẫn một tia thẹn thùng vang lên!
(Chương xong)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.