Phòng vệ sinh nam xuất hiện một đống người, có giáo viên bộ dáng lo lắng, có bảo vệ gấp rút, còn có nhiều nhất chính là đám học sinh hóng hớt.
"Ai.. Là ai đang đánh nhau."
"Mau dừng tay."
"Trường học không phải là nơi các em dở thói côn đồ."
Người còn chưa đến, các loại âm thanh ầm ĩ đã vang lên.
Trương Tuấn thong thả bước ra, cười nói.
"Chào các thầy cô, có gì mà ầm ĩ vậy ạ."
Một tên thầy giáo trung niên, đầu hơi hói, là hiệu phó trong trường đi vào nhìn kỹ bên trong, cau mày hỏi Trương Tuấn.
"Em học sinh này, nghe nói em và người khác đánh nhau, bạn học kia đâu?"
"Thầy nói gì vậy, em không hiểu? Làm gì có ai đánh nhau ở đây."
Trương Tuấn gãi đầu, ngây ngô hỏi ngược lại.
Phạm Quốc Vĩ ngồi trong buồng vệ sinh nghe rõ, vô cùng căm tức, nhưng nhìn xem thương tật trên người đều đã bị kỳ lạ chữa khỏi, trong lòng tương đối kinh ngạc.
Hắn chưa nghe qua thứ gì, có thể ngay tức khắc chữa trị rất nhiều thương thế một lúc như vậy a.
Vốn định lao ra tố cáo, nhưng nghĩ đến làm thế sẽ rất mất mặt, chứng cứ thì không đầy đủ, vớ vẩn chọc tên kia nổi điên chính mình lại ăn đau khổ. Hơn nữa, bắt Trương Tuấn vào đồn cảnh sát, lòi ra số tiền lớn kia, chính mình không biết khai báo ra sao, chi bằng để hắn ở bên ngoài, thuận tiện xử lý.
Mặc dù tràn đầy lửa giận, Phạm Quốc Vĩ vẫn phủi bụi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-truy-my-ky/2306982/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.