"Mỹ Ngọc, em làm gì ở đây?"
Trương Tuấn vội vàng đẩy Ngân ra, tiến tới hỏi thăm.
Lâm Mỹ Ngọc lúc này dường như đã ngà ngà say, cười khẩy nhìn Trương Tuấn, toàn thân không vững uốn éo liên hồi, dáng người đầy đặn bị bộ váy công sở bó sát liền hoàn mỹ hiển lộ ra, hấp dẫn vô số ánh mắt.
"Em.. câu đó phải là tôi hỏi em mới đúng.. Nghỉ học.. đi bar.. hừ hừ.. Em ngoan lắm.."
Trương Tuấn có chút lúng túng gãi gãi đầu, câm lặng không nói được gì.
Hắn lần đầu tiên đi đến quán bar, còn là có mục đích trong sáng, làm sao lại đột nhiên gặp phải giáo viên ở đây, thật con mẹ nó tình ngay lý gian a.
Bên cạnh Ngân cũng mơ hồ không rõ quan hệ hai người, nghi hoặc nhìn nhìn.
Lâm Mỹ Ngọc nốc cạn ly sâm panh màu đỏ sậm trong tay, ho khan, lau lau khóe miệng, đoạn liếc qua Ngân nhếch môi cười nhạt.
"Đúng là đàn ông.. haha.."
Trương Tuấn mắt thấy cô nàng lảo đảo muốn ngã, vội vã tiến tới, đỡ lấy cơ thể kiều độn, ôm vào trong ngực.
Một mùi xạ hương thơm ngát từ cơ thể đầy đặn, xen lẫn hơi rượu nồng nặc phả vào trong mũi, khiến hắn cau mày.
"Mỹ Ngọc, em say rồi. Để anh đưa em về!"
Cánh tay hắn vòng qua vòng eo mềm mại, thuận tiện xoa xoa một chút, trong lòng âm thầm thư thái.
Xúc cảm rất tốt a.
Lâm Mỹ Ngọc vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng sức lực của Trương Tuấn nào phải một người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-truy-my-ky/2306962/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.