Hạ Thiên kéo tay Lạc Uyển một thân sương gió hứng lấy mà chạy nhưng phía sau Gấu Xám vẫn không ngừng kịch liệt đuổi theo , hắn đã mơ hồ đoán trước được Định Càn Khôn không có ảnh hưởng đến Gấu Xám cho nên khi vừa ngã xuống đã nghĩ đến phương án chạy trốn. Bây giờ nữ tử bên cạnh không biết thân phận là gì, kiếm lại không thể rút hắn cấp và linh lực lại phế như thế hệ thống và sủng vật cũng ẩn thân chỉ còn cách chạy trước thoát khỏi con yêu thú khốn kiếp này lại tính.
Những hàng cây bao bộc Vô Hương Cốc nổi lên hắc khí, xung quanh yêu thú đang dần nổi lên thú tính khát máu của chúng ở lại đây một khắt cũng giống như đem cái mạng của mình treo bên vực thẳm. Chạy càng ngày càng xa, Hạ Thiên càng mất đi phương hướng hắn không biết mình hiện tại chạy đến nơi nào rồi ,không khí quanh đây dường như nóng lên một chút không còn cảm giác lạnh lẽo nữa có vẻ đã sắp chạy ra khỏi lãnh địa của Báo Răng Kiếm.
Hạ Thiên thở hồng hộc, buông tay Lạc Uyển ra quay đầu lại nhìn.
" Có thể ngươi đã cắt đuôi được nó! " Lạc Uyển liếc nhìn hắn mở miệng.
" Tôi cũng nghĩ vậy."
Tôi ??
Tên này, tại sao lại cư xử như vậy?
" Ngươi có muốn cùng ta trở về môn phái? " Lạc Uyển dò hỏi.
" Môn phái có thể giúp được gì? "
" Sẽ giúp ngươi mạnh hơn và không bị các thế lực khác xem thường! "
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-trong-sinh-vi-vua-tro-lai/2773343/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.