Lưỡi đao sắc bén mãnh liệt xé rách mảnh áo, xẹt qua làn da màu đồng cổ rắn chắc, dòng máu đỏ tươi lập tức tuôn trào . Minh Viễn ngã ngồi ở trên mặt đất đôi lông mài khẽ nhíu đưa tay lên ôm chặt lấy bên hông của mình......
Đau , rát và lạnh! Khiến thân thể hắn rung lên bần bật.
" Còn không mau cấp cứu ? Muốn cậu ta chết sao? " Hạ Thiên bất chợt nhếch môi nói.
" Gì chứ? " Phi ngẩn người, cảm thấy khó hiểu.
" Bên trên lưỡi đao có độc dược! "
" Xằng ngôn! Đao này do người của quân đội sản xuất làm sao có thể có độc dược? " Phi trợn mắt cải bướng, không hề để lời nói của Hạ Thiên vào mắt.
" Tùy cậu. Sao mười phút, cậu ta mà không được chữa trị kịp thời thì...! " Hạ Thiên nuốt lại vế sau trở vào bụng.
Phi nhíu mày, đưa ánh mắt đến vị trí của Minh Viễn đang ngồi.
Tất cả cũng dời tầm mắt đến.
Nơi đó, Minh Viễn sắc mặt tái nhợt đôi môi khô khan trắng đen thiếu sức sống mồ hôi theo thân thể rung lên mà nhỏ giọt xuống. Bình thường thì vết thương kia tương đối nhẹ, trong quân đội không phải không có bị qua. Chỉ cần băng bó nghĩ ngơi tốt một ngày liền khỏi rồi nhưng sau Minh Viễn hình như có cái gì bất thường thì phải .
Không lẽ, tên nhóc này nói đúng? Cậu ta bị trúng độc?
Không thể được....!
" Minh Viễn, cậu sao vậy? "
Phi cấp tốc chạy qua quỳ một chân xuống vội vàng hỏi.
Tổng chỉ huy lẳng lặng nhìn Hạ Thiên đang đứng phía đối diện.
Ông ta cất bước đi đến vị trí của Minh Viễn đưa tay sờ lên làn da của cậu rồi nói.
" Phi, cậu mau đưa cậu ta đến phòng y đi! "
Phi gật đầu.
Sau khi Phi đưa người rời khỏi, ông ta cho giải tán mọi người rồi mới quay sang nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên không có gấp gáp, vẫn đứng im chờ đợi ông ta mở miệng!
" Vì sao cậu biết lưỡi kia có độc mà còn cố ý hại Minh Viễn? " Rất lâu sao ông ta nói một câu.
Hạ Thiên không bất ngờ :" Tôi không hề biết lưỡi đao kia có độc! "
" Hửm? Vậy tại sao cậu biết Minh Viễn trúng độc? "
" Sắc mặt của cậu ta nói cho tôi biết !"
....
Tổng chỉ huy ngây người, ánh mắt cẩn thận dò xét Hạ Thiên từ trên xuống dưới. Nhưng ông vẫn không thể nào hiểu được, người thanh niên này bề ngoài yêu nghiệt, tánh tình kiêu ngạo khí chất ngời ngời đáng lẽ ra phải là con của một gia đình tài phiệt nào đó mới đúng. Tại sao bên trong cậu ta lại ẩn chứa nhiều bí ẩn như vậy? Một thanh thiếu niên có thể tay không đả hổ, một loài hổ nguy hiểm ác độc. Không những vậy còn ra tay hạ thủ tận 20 người trong mấy phút ngắn ngủi, qua lời của trung úy thì cậu ta dùng tay bắt đạn lấy tốc độ so sánh thì tốc độ của cậu ta còn nhanh hơn tốc độ của viên đạn.
Cậu ta nói cậu ta không có quan hệ với Tứ Hoàng ai sẽ tin?
Cả cái giới hắc đạo ở Hoa Hạ này có ai còn xa lạ với cái tên Hắc Mao cận vệ thân cận nhất của Nhị gia. Nhị gia là người đứng thứ hai trong Tứ Hoàng, nắm giữ cả một phương Bắc của Hoa Hạ bên cạnh ông ta Hắc Mao chính là cánh tay đắc lực về mọi mặt. Trong 4 người thân cận của Tứ Hoàng thì Hắc Mao có lẽ là người mạnh nhất, hắn cũng là người lấy tốc độ để đoạt lấy đạn từ đối phương.
Khi nghe qua trung úy nói, ông không thể không nghĩ đến Hạ Thiên cùng Hắc Mao có quan hệ.
Nhưng khi gặp cái mối nghi ngờ đó có lẽ đã phần nào tiêu tan. Bởi, Hạ Thiên không có đặc điểm nào trùng khớp với Hắc Mao!
Và nếu là hắn thì ông cũng không thể nào nhận ra, chắc là do hắn ta cải trang quá giỏi!
" Cậu có biết Hắc Mao? "
" Không biết! " Hạ Thiên không nghĩ ngợi gì liền nói.
" Vậy thì Tứ Hoàng? "
" Tôi không biết ông đang muốn thăm dò cái gì! Nhưng nếu ông muốn hỏi tôi có biết Tứ Hoàng không thì tôi trả lời là, không! "
" Tôi chỉ biết một người, hắn tên là Tử Lam Phong người cai quản giới hắc đạo ở Thiên Đô! " Hạ Thiên bổ sung thêm một câu.
Tổng chỉ huy ánh mắt thích thú khi nghe đến Tử Lam Phong.
" Vậy ra cậu từ phía đông đến đây! "
Hạ Thiên không nói gì.
" Có hứng thú cùng tôi ăn một bữa cơm không? " Tổng chỉ huy đề nghị.
" Cũng được ."
---------------
Trong một buổi dạ tiệc sang trọng , do Từ Nhuận Hà tổ chức.
Bên trong phòng chờ có một người đàn ông mặc vest đỏ, trên tay cầm một ly rượu ánh mắt chăm chú nhìn sấp hồ sơ trên tay.
Cánh cửa bật mở, một người phụ nữ với mái tóc dài màu vàng kim và bộ váy dạ hội màu đỏ như máu bước vào. Bộ váy hở nữa lưng không hở ngực, trong quyến rũ nhưng lại không kém phần thanh lịch.
" Cửu Cửu! " Người phụ nữ nở nụ cười xinh đẹp gọi.
" Anh đây. Sao thế, có việc gì à? " Từ Minh Cửu nhẹ giọng hỏi.
" Sao anh cứ ở mãi trong này thế? Hôm nay là sinh nhật của em, anh không cùng em ra ngoài chào đón mọi người sao? " Từ Nhuận Hà hờn dỗi nói.
" Không được dỗi. Anh bận chút việc lát sẽ cùng em , ngoan! " Một chút nghiêm khắc nhưng cũng rất vui vẻ.
" Trong hắc đạo lại có chuyện gì nữa sao? "
Từ Nhuận Hà thấp thỏm hỏi.
" Không có việc gì đâu. Chuyện này không quan trọng lắm! " Từ Minh Cửu giảm âm lượng, cả căn phòng như chìm vào hầm băng.
Từ Nhuận Hà cảm giác chuyện này không hề đơn giản như lời anh cô nói, ánh mắt này giọng nói lạnh lẽo thấu xương kia chắc hẳn phải là việc gì đó có sức ảnh hưởng không nhỏ đến vị trí của mình.
" Tiểu Hà, em có ở trong đó không? " U Lãnh từ ngoài đi vào khẽ gọi.
" Nó ở đây! " Từ Minh Cửu nói.
U Lãnh vừa vặn bước chân vào gian phòng, thấy bầu không khí hơi khó thở U Lãnh cười hì hì nói :" Anh Cửu, sao anh giấu vợ em vậy chứ? Lát nữa phải uống rượu phạt đó nhé! "
Từ Nhuận Hà liếc mắt nhìn U Lãnh tức giận đến nỗi đứng lên kéo anh ra ngoài.
U Lãnh thiếu chút nữa bị hành động kéo tay mạnh bạo của vợ làm cho ngã nhào xuống đất, ưu thương :" A vợ ,nhẹ tay chút! "
Từ Minh Cửu lắc đầu, cầm ly rượu lên uống một chút.
' Reng.. reng.. reng'
Chuông điện thoại reo lên.
" Alô? "
" Đã tìm được người! "
" Tốt, đưa hắn đến phòng chờ của nhà hàng Tuyết Ninh! " Từ Minh Cửu nhếch mép cười.
--------
Sau khi cùng ăn cơm với Tổng chỉ huy Hạ Thiên trở về phòng .
Trong cuộc đối thoại ở nhà ăn của quân đội Hạ Thiên chợt nhớ đến Hắc Mao mà Tổng chỉ huy từng hỏi anh.
Hắn ta có khả năng điều khiển được được ý thức của người khác? Đây rốt cuộc là cái năng lực gì?
Người bên cạnh Tứ Hoàng quả thật không đơn giản tý nào
Nhưng Hạ Thiên có một câu hỏi, người bên cạnh bọn hắn lợi hại như vậy tại sao kiếp trước bọn hắn lại một lượt biến mất vô tung vô ảnh?
Phải chăng đã có chuyện gì kì dị xảy ra?
Hạ Thiên lắc đầu ngán ngẩm.
Trước mắt bây giờ anh chưa cần phải quan tâm việc này, hiện tay anh cần muốn biết trong quân đội này rốt cuộc có bao nhiêu phần tử khủng bố trà trộn. Và phải giúp Tổng chỉ huy phân biệt xem các vũ khí quân dụng có bị độc dược phủ lên hay không.
Phi từ ngoài đi vào, nhìn thấy Hạ Thiên đang ngồi suy tư trên ghế thì ho khan 2 tiếng :" Khụ, khụ... tôi có việc muốn nói với cậu!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]