Ngày hôm sau, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu Hạ Thiên vẫn chưa có tỉnh dậy. Đang mơ mơ màng màng ôm cái gối êm ái hưởng thụ mộng đẹp thì chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên ầm ĩ.
Buổi sáng của lão tử! Ai lại muốn phá?
Hạ Thiên nhíu mày, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn lên phía đồng hồ treo tường đã là 10h thì hoảng hốt vội vàng lao xuống giường phi nhanh vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay bộ quần áo khác. Này là hôm qua tiện tay mua ở tiệm quần áo ven đường, cũng không quá khó nhìn có thể tạm thời chấp nhận.
Xuống nhà đi vào phòng bếp, đến phía trước cửa tủ lạnh mở ra, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có ổ bánh mì này lót dạ cầm lên đưa lên miệng cắn một cái định đi ra ngoài thì chuông điện thoại lại một lần nữa reo lên.
" Ây, không phải là mẹ gọi chứ? "
Lúc nãy thấy thời gian đã quá trễ nên anh gấp rút thay đổi quần áo vẫn chưa có nghe điện thoại.
" Mẹ !"
" Sao con về trễ vậy? Có chuyện gì sao? " Giọng nói lo lắng của Lâm Thục Mẫn vang lên.
" Không. Con ngủ quên mất, con đang chuẩn bị về đây mẹ! "
Vừa nói Hạ Thiên vừa khóa cửa.
" A.. ra là vậy! Được rồi, mẹ cúp máy đây !"
Hạ Thiên thở phào, cũng may nhanh trí nếu không lại lộ tẩy.
Vừa định để điện thoại vào túi thì chuông điện thoại lại vang lên.
Ngày gì vậy?
" Alô? Ai vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-trong-sinh-vi-vua-tro-lai/2773303/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.