Chương trước
Chương sau
Ánh mắt dời đến cửa chính của nhà hàng Hoàng Kim, vừa nhìn thấy Thẩm Trác Hy ôm Vũ Đình ra ngoài thì Hạ Thiên cước bộ vội vàng bước tới.

" Cậu nghĩ ôm bạn gái tôi đi nơi nào? "

" Tôi.....! "

Vừa muốn nói cái gì thì 'bụp' sau cổ truyền đến cảm giác đau đớn, thân thể mềm nhũn ngã xuống .

Hạ Thiên cấp tốc đỡ lấy em gái nhanh chóng đưa cô lên siêu xe Lamborghini Veneno phóng một cái như bay trên đường cái vượt qua mặt đám cảnh sát giao thông như một cơn gió lạnh. Đám cảnh sát hai mắt nhìn nhau dường như không tin nổi vừa rồi là tốc độ của một chiềc xe? Mở lên màn hình camera dòm ngó một lần nhưng mà tốc độ kia quá nhanh căn bản không thể nhìn thấy được cái gì!!

" Ngài.. không định đuổi theosao? "

" Quên đi, khi nào cậu có siêu năng lực rồi hãy nghĩ đến chuyện rượt đuổi! "

Hạ Thiên bây giờ toàn tâm toàn ý lo lắng cho tình trạng của Vũ Đình nào có tâm tình nghĩ đến chính mình hiện tại là đang láy chiếc siêu xe này về cửa nhà, mai mắn cho anh là ba mẹ vẫn còn đang ở công ty làm việc nếu không mọi chuyện lại thêm phần rắc rối rồi.

'Reng... reng '

" Alô? "

" Hạ Thiên, tôi đã giúp cậu giải quyết ổn thỏa, cậu có thể yên tâm được rồi! "

" Được, cảm ơn cô! Coi như lần này tôi nợ cô! "

" Không có gì... Ưm! "

" Tôi còn có việc, cúp trước nhé! "

Hạ Thiên nhét điện thoại vào túi quần, ôm Vũ Đình lên đi vào trong nhà.

Ngồi trên giường ánh mắt lạnh ngắt, nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ bây giờ là tầm khoảng 4h mấy chiều cho nên nắng đã ngã sang một màu vàng nhạt nhẽo, có vài tia nắng nhẹ không chói như lúc sáng sớm rọi vào mặt Hạ Thiên làm nổi bật lên dáng vẻ lạnh lùng tàn bạo nhưng đầy yêu nghiệt và thật sâu trong thâm tâm cũng có một loại ấm áp như ánh nắng này vậy chỉ là, chỉ là... nó sớm đã bị tức giận đè ép xuống tận sâu trong nội tâm không cách nào ngoi lên được , bổng trên giường động đậy một cái.

....................................

Trong một căn phòng tối, nhờ ánh sáng nhỏ xuyên qua lớp kính mỏng của cửa sổ sát đất có thể tạm thời nhìn rõ hoạt động bên trong một chút.

Bang....

Một lực đạo mạnh mẽ đập xuống bàn tạo ra âm thanh vang dội. Một tên đàn ông trung niên đang cầm một điếu xì gà, ánh mắt cơ hồ muốn nứt ra :" Là kẻ nào cả gan dám bắt con trai của ta? "

" Ngươi thiếu gia hình như bị đội trưởng Lưu Khải Uy bắt đến đồn cảnh sát rồi " Vị thanh niên nghiêm túc chững chạc đứng bên cạnh Cố Duật Hành cúi đầu đáp xuống.

" Hừ, không biết sống chết? Ngươi mau gọi cục trưởng kêu hắn mang người thả ra cho ta! " Cố Duật Hành buôn câu mệnh lệnh.

" Vâng, thưa lão đại! "

Đồn cảnh sát, trong phòng thẩm vấn.

" Đội trưởng Lưu ,tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa thì anh mới chịu buôn tha cho tôi? " Cố Dạ Bạch hai tay đan vào nhau để ở trên bắp đùi chân chéo lại, dáng vẻ hết sức nhàn nhã .

" Cậu tốt nhất là phối hợp một chút, đừng bắt tôi phải dùng biện pháp mạnh !" Lưu Khải Uy nghiêm khắc nói

" Biện pháp mạnh? Là dụng hình sao? Hay là đại loại như thế nào? Ồ, nếu thật là anh thật sự đối với tôi dụng hình thì để tôi xem người dân bên ngoài cách nào tôn sùng anh được nữa? Không phải là anh rất công chính liêm minh sao , không có năng lực khiến phạm nhân khai báo liền đối với phạm nhân dụng hình, haha.... mọi chuyện có chút thú vị rồi đây! "Cố Dạ Bạch cười đắc ý nhìn Lưu Khải Uy bỡn cợt.

" Để tôi xem họ tin ai, tôi hay là một tên rác rưởi nằm dưới tần lớp xã hội như cậu! " Lưu Khải Uy hừ lạnh một tiếng.

" Đội trưởng Lưu, tôi khuyên anh là mau mau thả tôi ra đi thôi. Nếu không lát nữa liền không kịp rồi! " Cố Dạ Bạch rốt cuộc là nhịn không nổi, ngạo mạn nói, hắn có ba hắn ở phía sau chóng lưng cộng thêm cục trưởng là tay trong của ba hắn hắn có cái gì phải sợ? Trực tiếp khiêu khích Lưu Khải Uy.

" Cậu đừng có mà ảo tưởng...! " Lưu Khải Uy nghiêm mặt kiên định nói .

Đang lúc hai người đang cao trào chiến đấu khốc liệt thì Cục trưởng một thân mồ hôi lạnh mở cửa tiến vào, nhưng khuôn mặt vẫn giữ được vẻ uy nghiêm bình tĩnh nhìn Lưu Khải Uy lão nói.

" Cậu mau mang người thả ra! "

" Vì sao? Cục trưởng hắn...!" Lưu Khải Uy không cam lòng, tâm tình có chút kích động nhưng còn chưa có noi hết đã bị cục trưởng quát tháo.

" Tôi nói thả là thả, tôi là cục trưởng hay là cậu đây hả? "

Lưu Khải Uy hít sâu :

" Ngài là cục trưởng, nhưng cũng đừng có mà hách dịch cậy quyền mà lộng hành, thân là cục trưởng lại bị đồng tiền làm mờ mắt, tôi chóng mắt lên xem xem ngài ngồi yên ở cái vị trí này bao lâu nữa hừ!! " Lưu Khải Uy hừ lạnh, ôm hồ sơ đi ra ngoài.

" Lão cục trưởng, xem ra là hắn đã phát hiện ra cái gì rồi! Nếu ông còn muốn giữ cái mũ quan của mình yên ổn thì nhanh một chút tiễn hắn đi trước một bước đi! "

" Được được, tôi biết rồi! Bây giờ cậu có thể đi rồi Cố tiên sinh đang chờ cậu ở bên ngoài! Mong cậu nói giúp tôi một tiếng chuyện lần này chỉ là hiểu lầm...!" Lão cục trưởng trán đã đổ đầy mồ hôi, thống khổ nói.

" Yên tâm, ba của ta không hẹp hòi như vậy đi để bụng ba cái chuyện cỏn con này, đi làm việc của mình đi! " Cố Dạ Bạch nói, sảy bước hiên ngang đi ra.

Bên ngoài đã có chiếc xe Ferrari đang đợi sẵn,nhìn thấy con trai thông thả bước ra Cố Duật Hành trong xe tâm trạng một hồi thở dốc liền nhẹ nhõm. Cố Dạ Bạch mở cửa bước lên xe ngồi ở bên cạnh ông.

" Tên nào đã đánh con? " Nhìn thấy khóe môi con trai còn vương chút máu đã khô, ánh mắt đen láy Cố Duật Hành hỏi.

Đưa tay lên sờ sờ khóe môi, Cố Dạ Bạch nóng nảy nói :" Là thằng khốn Thẩm Trác Hy, nó phá hỏng chuyện tốt của con ,ba... con muốn chính tay mình giết chết nó! "

" Không cấp... dạo này bên chính phủ đang kiểm tra rất nghiêm ngặt, khắp nơi điều là tai mắt của bọn họ con không được làm càn. Nhà họ Thẩm muốn đối phó đương nhiên phải lựa chọn thời cơ tốt không cẩn thận mọi chuyện sẽ bị nghịch chuyển như vậy điều không tốt cho chúng ta và 'ông trùm ' !" Cố Duật Hành nhã ra một ngụm khói thận trọng nói.

Ở Thiên Đô tổng cộng có 3 bang phái, một là Kim Long bang vừa bị Hạ Thiên thu đến tay .Hai là Hổ Đầu bang, người cầm quyền bang này chính là tên đầu trọc bị Hạ Thiên một dao tiễn đi gặp diêm vương ở quán bar lần trước. Cuối cùng là Ưng Trảm bang do Cố Duật Hành cai quản!!

Tuy bọn họ tất cả điều là người của hắc đạo chân chính ,nhưng địa bàn làm việc của bọn họ chỉ là xung quanh Thiên Đô mà thôi, Thiên Đô thật ra nằm ở phía đông mọi chuyện xảy ra ở khu vực này điều do một người đứng đằng sau chủ trì tất cả. Ba bang phái này cũng chỉ là tay say của hắn ta mà thôi!!

Súng ống đạn dược, kinh doanh quán bar là thu nhập chính của bọn họ, duy chỉ có bang Kim Long cùng bang Ưng Trảm là tồn tại từ nhiều năm trước rồi còn Hổ Đầu bang chỉ mới nổi lên gần đây khi giết được người muốn ám sát 'ông trùm' cho nên hắn mới được trọng dụng như vậy đáng tiếc hưởng thụ chưa được bao lâu thì chết...!!

Còn về phía Cố Dạ Bạch sau khi nghe ba hắn nói vậy liền im lặng, mặc dù không cam tâm nhưng là hắn không dám làm càn ,cục cảnh sát thì hắn có thể tự do tung hoành ngang dọc rồi nhưng này là chính phủ tình cảnh cũng không giống nhau, nói đại khái là bước vào ngục chính là xác định không có ngày ra.

" Ba yên tâm, con biết rồi! "

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.