Lâm Ngọc Đình thấy Liễu Trung Hoa cũng không chút e dè, ngược lại thoải mái gọi:
- Bác Liễu.
Sở Thiên và Khương Tiểu Bàn đều sững sờ. Lâm Ngọc Đình gọi Liễu Trung Hoa là bác, xem ra quan hệ giữa hai người cũng không đơn giản.
Liễu Trung Hoa cũng rất ngạc nhiên, ông cao hứng cười nói:
- Đình nhi, hóa ra là cháu, cha cháu có khỏe không?
Lâm Ngọc Đình cười cười:
- Cha cháu vẫn bận rộn như trước kia, mệt mỏi vì danh tiếng.
Liễu Trung Hoa cảm khái nói:
- Lâm Kiểm đúng là một Kiểm sát trưởng tốt, làm quan thanh liêm, ghét ác như thù. Thành phố Nghi Hưng nhờ ông ấy mà công bình hơn vài phần!
Sở Thiên ngồi nghe cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng Khương Tiểu Bàn lại lộ vẻ bất ngờ, nói:
- Chẳng lẽ cha bạn chính là người được mọi người gọi là "Thiết Diện Bao Công" Kiểm sát trưởng Lâm Ngọc Thanh?
Lâm Ngọc Đình thản nhiên gật gật đầu, trong lòng vui mừng vì thanh danh của cha mình trong dân chúng.
Chỉ có Sở Thiên vẫn mù tịt, không nhịn được hỏi:
- Đó chẳng phải là Bao Chửng thời Tống hay sao?
Khương Tiểu Bàn cười hắc hắc, tự cho mình tin tức linh thông, nói với Sở Thiên:
- Cũng không khác Bao Chửng thời Tống triều lắm. Kiểm sát trưởng Lâm Ngọc Thanh tại thành phố Nghi Hưng tiếng tăm lừng lẫy. Ông có gan điều tra Phó thị trưởng, ra lệnh bắt Sở trưởng. Mấy năm nay tham quan ô lại bị ông điều tra ít nhất cũng có hơn mười người. Nhân dân thành phố Nghi Hưng đều rất sùng bái ông, phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/180197/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.