Sở Thiên sắc mặt kinh ngạc, nhìn Hồ Bưu nói:
- Đi theo tôi? Anh có ý gì?
Hồ Bưu nghiêm túc nói:
- Từ nay về sau tôi muốn đi theo anh Tên khốn Lí Kiếm kia tuy rằng có tiền có thế nhưng lại không rộng lượng, không nghĩa khí như Sở huynh đệ. Đi theo anh, ít nhất vào thời khắc mấu chốt thì anh cũng không vứt bỏ tôi!
Sở Thiên lắc đầu nói:
- Tôi thích độc lai độc vãng, không thích thu tiểu đệ!
Không ngờ Hồ Bưu quỳ xuống, kiên quyết nói:
- Tôi biết trước kia tôi đã từng bắt nạt anh, tôi rất xin lỗi. Nếu như trong lòng anh còn ghi hận thì tôi sẽ thay anh xả giận!
Nói xong, Hồ Bưu nhặt đao dưới đất lên, chém vào người mình.
Sở Thiên thở dài một tiếng, xông tới khống chế cổ tay của gã, nói:
- Việc gì anh phải làm như vậy? Cứ chăm chỉ học hành chẳng phải tốt hơn sao? Tại sao cứ phải đi theo tôi làm gì?
Hồ Bưu lắc đầu:
- Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không có nơi nương tựa. Sau khi gặp Lí Kiếm thì đi theo gã khi nam phách nữ, học hành cũng chỉ là hình thức mà thôi. Nếu như anh không chịu nhận tôi, tôi chỉ có thể trở về bên Lí Kiếm, cùng hắn làm việc xấu hoặc là chính mình mở một con đường máu.
Sở Thiên sờ sờ mũi, suy nghĩ một hồi, nâng Hồ Bưu dậy:
- Nhận anh là việc không thể nào. Bởi vì chúng là là bạn của nhau, trong tình bạn không có việc ai đi theo ai. Mọi người có phúc cùng hưởng, có nạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/180193/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.