Lúc Sở Thiên đang chìm trong lời Chu Long Kiếm, Chu Bá Ôn cũng đang chìm trong thống khổ. Cuộc chiến tối hôm qua, mặc dù Soái quân tổn thất thảm hại, nhưng quân Chu gia và bang Trúc Liên thua lại càng thê thảm hơn, xuất năm nghìn quân đi tập kích Sở Thiên, bỏ chạy về không đến năm trăm người, điều này làm cho Chu Bá Ôn đau buồn không thôi, sau khi đá thúng đụng nia sau mới cầm điện thoại lên bấm số Trần Thái Sơn báo cáo.
Trần Thái Sơn dường như đã sớm nhận được tin rồi, mặc dù giọng nói có chút bi thương, nhưng sự khiếp sợ cũng không quá lâu, nhẹ nhàng thở dài trách mình đúng là coi thường Sở Thiên, nếu như không phải là bố trí nhanh hơn nửa bước, sợ là ngay cả năm trăm người đều tháo chạy không kịp, sau khi suy nghĩ đầy thâm ý hỏi: - Bang chủ Chu, biết chỗ nào phạm sai lầm chưa?
Chu Bá Ôn suy nghĩ vài giây, thản nhiên mở miệng nói: - Sở Thiên sức chiến đấu quá mạnh! Trần Thái Sơn lắc đầu, dứt khoát nói: - Mặc dù Sở thiên thông minh, Soái quân dũng mãnh, nhưng tôi có thể tính ra ý đồ chiến lược của hắn ta, khiến hắn ta khó khai triển mưu đồ, tối hôm qua thất bại mấu chốt chính là rạp chiếu phim. Nếu như không phải bom nổ làm tan rã sức chiến đấu của quân, thì lần đánh này đánh thế nào cũng không thể thua!
Ngữ khí của ông ta hàm ý trách cứ, Chu Bá Ôn cũng không phải là người ngu xuẩn. Biết Trần Thái Sơn là chỉ Trần Tú Tài làm phản, gay gắt trả lời: - Trần bang chủ nói không sai, đều là Trần Tú Tài tên phản đồ này quá nham hiểm, nếu như không phải bang chủ muốn gã dẫn ra Soái quân, ông đây đã sớm lấy mạng của gã, càng không tổn thất con số nghìn quân! Trần Thái Sơn thầm trách Chu Bá Ôn chốn tránh trách nhiệm. Lẽ nào quân chi viện toàn bộ đều là đồ con lợn sao? Nhiều người như vậy không ngờ lại không phát hiện ra Trần Tú Tài là tay trong? Nhưng bề ngoài lại bình tĩnh làm như ổn thỏa: - Chu bang chủ, bây giờ chúng ta tranh cãi sai lầm thì thua cũng đã thua rồi, chúng ta không ngờ phương án A lại thất bại, vậy thì bắt đầu dùng phương án B đi!
Chu Bá Ôn im lặng một lát, lập tức mở miệng nói: - Để đấy. Hôm nay sẽ khiến Sở Thiên biến mất! Trần Thái Sơn gật đầu, đáp lại: - Đợi tin tức tốt của cậu! Sở Thiên lúc này, đang suy nghĩ lời nói của Vương Minh Hoa lúc sắp chết. Hắn biết nếu không thật có sát chiêu, Vương Minh Hoa trước lúc chết không thể đắc ý như vậy được. Nhưng Sở Thiên không thể không thừa nhận hắn thực tại nghĩ không ra Chu Bá Ôn dùng cái gì để đối phó mình, Trần Tú Tài đã tuyên bố rời khỏi quân Chu gia, dẫn bang chúng Hải Khẩu nhập vào Soái quân.
Mặc dù Trần Tú Tài trong tay chỉ có bảy trăm bang chúng tốt xấu lẫn lộn, nhưng đối với quân Chu gia mà nói lại là đả kích sĩ khí trầm trọng, đồng thời cũng khiến trong tay Sở Thiên có vốn tái chiến, hắn có tin tưởng tuyệt đối dùng hơn nghìn người xử mấy nghìn bang chúng Chu gia. Nếu như Chu Bá Ôn còn có thể trong thời gian ngắn tổ chức đánh trả thì tranh đọat của Soái quân và Chu gia ở Hải Nam rất gay cấn, không chỉ hai bên trở nên căng thẳng, bức bối, thì các bang phái khác ở Hải Nam cũng có hưng phấn và sợ hãi bên trong, dù sao xã hội đen ở Hải Nam một lần nữa lại sắp xếp lại, nếu như có bản lĩnh có dã tâm, hoặc có lẽ có thể từ trong đó tìm thấy chỗ tốt, giống như Lưu Hữu Học tham tiền thu ở Sở Thiên gần sáu triệu. Gã quả thật thành điểm trinh sát của Soái quân.
. 9h sáng, gã nhận được điện thoại của Sở Thiên, yêu cầu do thám thái độ xã hội đen đảo Hải Nam, mặc dù Lưu Học Hữu không hiểu dụng ý của Sở Thiên, nhưng gã vẫn dốc hết sức đi thăm dò, không chỉ đích thân cùng các ông lớn nói chuyện dò hỏi, còn phái thủ hạ đi đến các quán rượu dò hỏi, tóm lại đem toàn bộ năng lực của mình đi làm.
Sau ba giờ, phân tích tình hình báo cáo truyền cho Sở Thiên. Sở Thiêm cầm tình báo Lưu Hữu Học truyền đến xem xét kỹ. Mặc dù xã hội đen Hải Nam cũng không đánh giá tốt Soái quân có thể dành thắng lợi, dù sao quân Chu gia thâm căn cố đế cùng sự ủng hộ to lớn của bang Trúc Liên, nhưng trong tận đáy lòng các bang chúng đều hy vọng Soái quân đánh bẹp quân Chu gia, bởi vì bọn họ bị quân Chu gia ép quá lâu rồi, chỗ nào bị bức ép, chỗ đó có người phản kháng.
Phần phân tích tình thế xem ra không có tác dụng thực chất, nhưng Sở Thiên lại từ trong đó bắt được tin tức hữu dụng. Chính là chỉ cần Soái quân đánh vài trận thắng lợi, xã hội đen Hải Nam sẽ hướng về thậm chí đầu quân vào Soái quân. Đến lúc đó thì không cần Soái quân ra tay, các bang chúng Hải Năm sẽ xơi tái quân Chu gia.
Giống như Tôn Trung Sơn năm đó, cuối cùng lật đổ Chính Phủ không cần tốn quá nhiều sức. Gần giữa trưa, ánh mặt trời chiếu đầy sân. Sở Thiên lười biếng tựa vào cửa, bưng chén cơm nuốt như hổ, vốn dĩ Chu Vũ Hiên muốn xuống bếp làm nhiều món ngon cho Sở Thiên, nhưng cô gái này là thần ăn chứ không phải thần bếp, ngoài món cơm nấu chín ra, còn lại những nguyên liệu khác đều lãng phí. Sở Thiên đau lòng nhìn món chim bồ câu nướng cháy vứt vào trong thùng rác, bất đắc dĩ, Sở Thiên chỉ có thể tự mình ra tay, dùng dầu muối rang hai bát cơm, còn dùng đầu cá đi nấu thành canh. Điều này khiến cho Chu Vũ Hiên ngạc nhiên không ngừng, sau đó hắn còn cho Chu Vũ Hiên tự bưng bắt đũa đến cửa, tránh cho Chu Vũ Hiên tự cảm thấy xấu hổ, làm ngươi luôn phải chu đáo
Đang lúc ăn cơm ngắm gió cuốn mây tan, điện thoại của Sở Thiên lại vang lên dữ dội, hắn cố nuốt mấy miếng vào sau đó mới cầm điện thoại lên nghe, bên tai truyền đến tiếng cười thoải mái của Lý Thần Châu, lập tức đầy thâm ý nói: - Thiếu soái, tôi đến Hải Nam rồi, bây giờ muốn đi gặp cậu và đón Chu tiểu thư.
Sở Thiên thở ra mấy hơi, lần này cũng thật nhanh à! Sau khi đem địa chỉ nói cho ông ta, Sở Thiên nhẹ nhàng hỏi: - Đội trưởng Lý, một mình đến sao? Sở dĩ hỏi vậy là vì Sở Thiên biết tính tình Chu Long Kiếm. Lão già này mặc dù nói muốn đem Hải Nam tặng cho mình, nhưng ông ta tuyệt đối không thể cho Lý Thần Châu lộ liễu đến giúp mình, nhiều lắm là muốn giở trò hoặc tiêu diệt thế lực chính trị Chu gia, cho nên hắn tin Chu Long Kiếm. Lý Thần Châu quả nhiên cười ha ha, sau đó lập lờ nước đôi trả lời : - Thiếu soái, lẽ nào Lý Thần Châu không đủ đối phó sao? Mặc dù tôi không thể xông vào trận đấu tranh anh dũng, càng không thể cuốn vào ân oán giang hồ, nhưng tôi lại có thể giảm bớt phiền phức không đáng có cho anh, anh an tâm ông cụ toàn bộ sắp xếp ổn rồi, hai ngày nay mai sẽ rõ thôi!
Sở Thiên cười khổ, Chu Long Kiếm có đưa mình lên đài không đây? Sau khi suy nghĩ không có gì rõ ràng, Sở Thiên chỉ có thể an ủi chính mình, lão cáo già này không ngờ đồng ý giúp mình, bất luận thế nào đều là việc tốt. Chỉ cần mình cẩn thận nắm giữ lưỡi đao này, thì không thể bị ông ta cuốn vào âm mưu lớn, huống chi mình mạo hiểm cứu Chu Vũ Hiên vài lần, cũng nên biết báo ân chứ? Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên lại nhớ ra bữa cơm trưa.
Hai giờ rưỡi chiều, hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát chạy như bay đến, dừng trước cứ điểm của Soái quân, cửa xe mở ra. Từ bên trong chen chúc hơn 50-60 cảnh sát có vũ trang, mỗi người đều súng đã lên nòng, dưới sự chỉ huy của Võ Vân Thiên, hơn bốn mươi cảnh sát cầm súng tự động đem toàn bộ cứ điểm trước sau vây lại, trên mặt viết lên chữ đụng vào bắn chết
Lúc này Sở Thiên đang cùng Trần Tú Tài bố trí kế hoạch, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang. Sở Thiên hơi chau mày, thản nhiên trả lời: - Vào đi! Tiếng cánh cửa vừa mở, Phong Vô Tình sắc mặt nghiêm trọng tiến vào, tay phải đã cầm đao, không đợi Sở Thiên mở miệng hỏi, đã hạ giọng nói: - Thiếu soái, việc lớn không tốt rồi, Võ Vân Thiên dẫn cảnh sát xông vào, toàn bộ súng đã lên nòng, xem bộ dạng dường như muốn bắt chúng ta.
- Cái gì? Cảnh sát? Sở Thiên sững người nói: - Võ Vân Thiên. Chuyện gì? - Không biết! Phong Vô Tình lắc lắc đầu, chầm chậm nói: - Xem ý tứ bọn họ đến bắt người. Trong đoạn đối thoại ngắn của bọn họ, Trần Tú Tài như bị sét đánh làm cho ngu ngơ, phản ứng đầu tiên của y là Chu gia dùng đến thế lực chính phủ đến chèn ép Soái quân, trong lòng phẫn nộ Chu Bá Ôn không chấp hành quy luật giang hồ. Lập tức nhìn thấy bộ dạng của Sở Thiên bất cần, lại thán phục trong lòng, người này đúng là có chỗ dựa vững chắc có khác. Nếu thay vào gã, sớm đã mở cửa sổ chạy lấy người rồi.
Lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng súng “pằng”, còn kèm theo tiếng kêu rên. Trần Tú Tài giả bộ phẫn nộ, nói với Sở Thiên: - Buồn cưới, Thiếu Soái, tôi ra ngoài xem xem việc thế nào, đám cảnh sát này không ngờ dám xông vào chỗ chúng ta, hơn nửa là Chu Bá Ôn đánh không thắng được chúng ta, cho nên dùng quan hệ để chèn ép chúng ta, cùng trong xã hội đen làm thành bộ dạng như gã ta làm mất mặt giang hồ rồi.
Không đợi Sở Thiên nói, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, còn kèm theo tiếng ầm ĩ. Tiếp theo cửa phòng lại bị người phá toang ra, từ bên ngoài xông vào hơn mười mấy cảnh sát có súng. Trong đó có hai người đầu tiên lọt vào tầm mắt của Sở Thiên, bên trái chính là Võ Vân Thiên, bên phải là nữ cảnh sát xinh đẹp.
Ở giữa là chàng thanh niên cầm súng, mặt vênh váo tự đắc. Ánh mắt của Sở Thiên dừng lại trên người thanh niên trẻ, bởi vì anh ta nhìn ra được sự bất đắc dĩ của Võ Vân Thiên. Hai bên cảnh sát còn có mười mấy anh em Soái quân. Bọn họ đỡ hai anh em bị trúng đạn ở bả vai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]