Chương trước
Chương sau
Tin tức Sở Thiên đang ở Hải Nam chỉ ba phút sau đã được truyền đến tai Đường Vinh.
Phản ứng của anh ta cũng giống như những người khác, hết sức kinh ngạc và khó tin. Chỉ đến khi nhìn trong tấm ảnh được mang đến anh mới tin hẳn. Anh ta cầm theo cốc cà phê còn đang nóng đi tới trước tấm bản đồ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khu vực Hải Nam rồi sau đó để lộ nụ cười gượng, ẩn trong đó là sự mờ mịt và bất lực.
Đường Vinh quay người về phía Phương Tuấn, thở dài nói:
- Không biết Sở Thiên có mưu tính gì nhỉ?
Phương Tuấn cũng giống như vừa tỉnh ngủ, lắc đầu phản ứng:
- Tôi cũng không sao hiểu nổi. Hiện tại thành phố đang trong giai đoạn giằng co, mấy ngàn thành viên quân đội đang tích cực chuẩn bị chiến tranh. Anh em Đường Môn cũng đã sẵn sàng, không lâu nữa sẽ xảy ra đại chiến. Trong thời điểm quan trọng này, Sở Thiên không tự mình đôn đốc tác chiến lại chạy đến Hải Nam làm gì chứ?
Đường Vinh nhấp mấy ngụm cà phê, cười một cách thâm ý và nói:
- Khương quản gia suy đoán, Sở Thiên âm thầm tới Hải Nam, mục đích chính là cùng cô gái trong ảnh đón sinh nhật. Cho nên hắn chẳng có mưu đồ gì ở Hải Nam đâu. Thực ra chỉ là do tính phong lưu đa tình, ngoài ra dựa theo tin tức tình báo, soái quân không hề điều động thủ hạ ở Hải Nam.
Phương Tuấn không yên lòng gật đầu, rồi nói cái điều mà mình đang suy nghĩ:
- Tuy rằng khắp nơi đều không có bằng chứng Sở Thiên không có mưu tính gì ở Hải Nam, tuy nhiên chúng ta vẫn nên để quản gia Khương có sự đề phòng chuẩn bị mới được. Đồng thời, tụ hợp anh em Đường Môn tinh nhuệ ở Hải Nam vây giết Sở Thiên. Nếu chúng ta may mắn giết được hắn, tự nhiên có thể cổ vũ sĩ khí của anh em Đường Môn.
Nói tới đây, Phương Tuấn cười nhẹ và nói thêm:
- Cho dù không giết được Sở Thiên nhưng dù sao chúng ta đã có sự đề phòng, hơn nữa còn có Khương quản gia đích thân trấn giữ, Hải Nam thì không thể biến mất, mà thành phố này vẫn luôn trong tầm kiểm soát của chúng ta, vì thế phải dốc toàn lực nuốt trọn mấy nghìn soái quân. Sau khi trận chiến này kết thúc, Đường Môn có thể lấy lại được ưu thế.
Đường Vinh nhìn Phương Tuấn với ánh mắt tán dương, chầm chậm đi tới sô pha ngồi xuống, rồi khẽ thở dài và nói:
- Phương Tuấn này, anh nói rất hợp lý, vậy hãy làm theo sắp xếp của anh đi, giao cho Khương quản gia toàn quyền phụ trách vây giết Sở Thiên. Tuy nhiên nên nói với ông ta, họa này không liên quan tới người thân bạn bè nên hãy tha cho cái người phụ nữ yếu đuối kia.
Phương Tuấn gật đầu, cung kính trả lời:
- Tôi hiểu rồi.
Đường Vinh uống hết chỗ cà phê còn lại, sau khi bỏ cốc xuống liền hỏi:
- Kế hoạch vây bắt ở thành phố chuẩn bị tốt đẹp chưa? Tôi hi vọng năm ngày sau có thể hành động, trong vòng mười ngày phải kết thúc chiến sự. Nếu không quyết chiến, để cho soái quân tỉnh táo tinh thần trở lại, vậy thì sẽ không còn cục diện tốt đẹp nữa, thậm chí có thể bị bọn chúng phản kích kịch liệt hơn.
Phương Tuấn thấy không khí trở nên ngột ngạt, anh cười một cách khó hiểu và trả lời:
- Đại ca yên tâm đi, lần này chúng ta đã mời rất nhiều thủ hạ ở các bang xã hội đen nhỏ ở phía Nam, số lượng lên tới hai vạn người, bọn họ đang lặng lẽ tới thành phố, chỉ cần đợi ba ngày nữa là có thể tập hợp đầy đủ. Hơn nữa, hai nghìn anh em tinh nhuệ của Đường Môn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đường Vinh hài lòng gật đầu, để mười ngón tay đan chéo nhau và nói:
- Tốt lắm, hơn hai vạn người mà không thắng nổi bốn nghìn soái quân, thế hóa ra chúng ta là bọn vô dụng sao. Cái chết của những anh em trước đây là vô nghĩa rồi. Phương Tuấn, điện báo cho anh em Đường Môn đang trong thành phố, còn lại hơn ngàn đệ tử, bất luận thế nào trong ba ngày cũng phải tập hợp đầy đủ.
Phương Tuấn lớn tiếng đáp lại:
- Vâng !
Đông Doanh, Đông Kinh lúc đêm khuya, trời tối đen như mực.
Đây là một tòa nhà lớn chiếm diện tích hàng vạn Ping (ping- đơn vị đo diện tích mà người Đài Loan thường dùng, 1m=0,3025 Đài ping) , có mái hiên đơn dựa vào đỉnh núi, rải ngói màu đen, mang phong cách kiến trúc của thời kì Edo (là một giai đoạn trong lịch sử Nhật Bản từ năm 1603 đến năm 1868). Trong tòa nhà, hiển nhiên được bố trí rất công phu và kĩ lưỡng, nào là hồ nước, hoa cây cảnh, non bộ, điệp thạch,... nơi nào cũng có và muôn hình muôn vẻ.

Ngay cả đường đi cũng được rải loại sỏi có màu sắc rực rỡ. Ở cổng của tòa nhà có mười mấy tên mặc đồ tây, đeo kính đen luôn đứng gác ở đó, tên nào cũng đứng thật nghiêm trang, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt cảnh giác, vẻ mặt nghêm nghị, sát khí thỉnh thoảng biểu lộ ra từ khóe miệng. Cả đám đều có một đặc điểm chung.
Đó chính là tay trái của họ đều mất một ngón út.
Bên trong tòa nhà, hội Sơn Khẩu- tổ chức bạo lực lớn nhất Đông Doanh, đang mở cuộc họp khẩn cấp.
- Là ai?! Mẹ kiếp, tên khốn nào làm việc này thế? !
Người vừa hét lên không phải ai khác mà chính là Aida Suchīru - đại ca năm đời của hội Sơn Khẩu. Năm nay lão đã hơn năm mươi, mặc bộ quần áo màu đen sẫm, lão có một thân hình khá đặc biệt, nửa người bên trên dài hơn nửa bên dưới, vì thế khi ngồi ở đây nhìn lão cao hơn tất cả những người khác. Vai lão rộng, hai mắt sáng ngời, sinh lực dồi dào.
Sau khi nhận được tin Tokugawa Shirō bị giết, lão quả thực tức giận điên lên. Tất cả những gì trong vòng tay với đều bị lão đập tan tành, ngay cả cái ghế cũng bị gạt đổ. Giống như một con sư tử đang trong cơn giận, lão hét gào như sấm:
- Ta biết rồi, chính bọn Mafia đã làm, ta nhất định để cho bọn chúng chết mà không có chỗ chôn! ! !
Aida Suchīru bình thường đã mắt to, mày rậm, tướng mạo đường đường, vậy nên lúc này lão giống như con dã thú bị chọc giận vậy. Mặt lão nhăn nhó, bừng bừng sát khí, trên trán lộ ra cả những đường gân xanh, đôi mắt phẫn nộ hừng hực. Cả một con người toát lên vẻ quỷ dị và đáng sợ.
Khi còn trẻ, Aida Suchīru còn có biệt danh gọi là “ con sói hung tàn”. Sở dĩ gọi thế là do lão luôn làm việc bất chấp thủ đoạn, vô cùng tàn ác và nhẫn tâm. Chỉ cần là trêu chọc tới gã thì nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp. Cho dù đối thủ có lợi hại hơn lão, nhưng chỉ cần không giết chết lão thì nhất định lão sẽ làm mọi cách dù là độc ác tới mấy cũng phải trả thù.
Cũng do tính cách của lão ta mới có thể làm hội Sơn Khẩu đứng lên, để rồi trở thành đời thứ năm dẫn dắt hội Sơn Khẩu đánh Tây, lấy lại huy hoàng; và cũng đưa hội Sơn Khẩu trở thành tổ chức xã hội đen lớn mang tính quốc tế. Aida Suchīru cũng vì lí do ấy mà được anh em trong hội Sơn Khẩu kính trọng gọi là: Chấn Hưng giáo phụ.
Những tên đầu xỏ tham gia trong cuộc họp đều bị sự giận dữ mà Aida Suchīru vừa bộc lộ làm cho sợ hãi, chẳng ai dám nói nửa lời. Có thể nói, trong căn phòng này chỉ có hai người vẫn giữ được bình tĩnh.
Người thứ nhất là người đàn ông đang ngồi ở cuối cùng. Vóc người anh ta không cao, dáng hơi gầy, cả con người không gây được nhiều sự chú ý từ người khác. Khuôn mặt anh dù có bị thiên lôi đánh cũng không có chút phản ứng, đôi mắt khép hờ, giống như còn đang ngủ. Nhưng toàn thân toát ra một vẻ lạnh lùng, trống rỗng thật khó diễn tả.
Tên này chính là Kameda Yamaya, anh là người trẻ nhất và có tiền đồ nhất trong hội Sơn Khẩu. Anh không những có danh nghĩa là người có thế lực hùng mạnh và tinh nhuệ nhất mà chính bản thân cũng rất bản lĩnh, có tài năng và sự cẩn thận. Còn có một yếu tố quan trọng nữa là Kameda Yamaya chính là con rể của Aida Suchīru, và cũng chính là người kế nghiệp tương lai của lão ta.
Người thứ hai chính là một cô gái xinh đẹp ngồi phía cuối cùng bên trái. Tên cô ta là Hideaki sukushi, là một người tài mới nổi trong hội Sơn Khẩu. Hai năm trước, sau khi đã tốt nghiệp khoa luật của trường Đại Học Harvard cô đã gia nhập vào hội Sơn Khẩu. Vốn là một cô gái hiếm thấy hội tụ trong mình cả trí tuệ và sắc đẹp, hơn nữa còn có một người cha vừa anh minh, võ công lại rất cao, vì thế cho nên Aida Suchīru rất coi trọng cô gái trẻ này.
Khi Aida Suchīru đã trút hết cơn bực tức, dần dần lão bình tĩnh trở lại. Kameda Yamaya nhẹ nhành đứng lên, để lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như dao, lớn tiếng nói rõ ràng từng chữ:
- Ba à, hãy để con dẫn theo những anh em tinh nhuệ đi tới Moscow đối chiến với bọn Mafia, chúng ta sẽ dùng máu tươi của bọn chúng rửa sạch nỗi ô nhục mà chúng ta phải chịu.
Aida Suchīru mỉm cười, nụ cười nhẹ tới nỗi khó mà nhận ra được. Lão ra hiệu cho Kameda Yamaya ngồi xuống, thực ra những phẫn nộ và tức giận khi nãy đều do lão ta giả vờ, lão chỉ muốn biết thủ hạ của lão còn sợ hãi, kiêng nể lão hay không, và cũng muốn thể hiện cái máu hiếu chiến của bản thân. Cho nên khi nhìn thấy anh con rể chủ động xin đi đối chiến, lão lập tức nghiêm túc trở lại.
Ánh mắt Aida Suchīruhướng về phía cô gái đang ngồi phía bên trái, với giọng nói rõ ràng lão nói một cách đầy ẩn ý:
- Hideaki, cô nghĩ sao?
Hideaki sukushicung kính đứng lên, cao giọng đáp lại:
- Trả thù là điều nên làm, nếu không đánh mà cứ nhịn nhục mãi, chắc chắn bọn chúng sẽ cho rằng chúng ta sợ chúng. Tới lúc đó bọn chúng sẽ không để chúng ta được yên. Nhưng nếu chúng ta thắng thì chúng ta có thể cướp lấy địa bàn của bọn chúng về tay mình.
Aida Suchīrukhẽ gật đầu, cầm lấy cốc nước và uống chầm chậm.
Hideaki sukushi nhẹ giọng nói thêm:
- Lúc đó, cả nước Nga đều thuộc sự sở hữu của ta rồi, 40% quyền làm ăn buôn bán vũ khí, đạn dược của thế giới đều nằm trong tay chúng ta. Nếu không may thất bại cũng không mất mát nhiều, vốn liếng của chúng ta cũng không nhiều, nếu thua cùng lắm làm lại lần nữa. Vì thế, theo tôi đánh là việc nhất thiết phải thực hiện.
Sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, dồn đẩy sóng trước xô vào bờ cát, bất lực như một con sóng đã chết.
Cứ cách vài năm, vì lợi ích, vì giải quyết những ân oán, bọn xã hội đen đều gặp phải những mối họa lớn, đến nỗi phải tập trung tất cả mọi thế lực của mình để giải quyết, sau đó lại một lần nữa điều chỉnh, phân chia và ổn định lại thế lực từ đầu. Những tình cảnh như thế này, giống như các quốc gia trên thế giới, vì vấn đề gia tăng dân số, tranh đoạt tài nguyên và sự chênh lệch giàu nghèo mà chiến tranh xảy ra.
Aida Suchīru gật đầu rồi hỏi :
- Đánh như thế nào đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.