Chương trước
Chương sau
Tiểu Alexander, còn có một người Ả Rập.
Phải nói, là một người Ả Rập thần bí, mặt được che bằng mảnh vải trắng.
Bọn họ đi ra từ cửa tòa nhà cao tầng, ngoài cửa có mấy chiếc xe con đang chờ. Sở Thiên vốn không nghi có chuyện gì, nhưng liếc qua hình dáng người Ả Rập, lại thấy quen quen, vì vậy bảo người lái xe đi chậm lại, để nhìn cho kỹ; còn chưa nhận ra điều gì, mắt hắn đã lộ ra vẻ khiếp sợ.
Bởi vì hắn thấy vài nam, nữ mặt mày che kín, ban đầu Sở Thiên không chú ý gì tới bọn họ, nhưng bọn họ giống như tập trung vào một điểm, dần dần tiến lại vây kín đám tiểu Alexsander, hơn nữa tay phải để vào trong ngực, khiến người ta nhớ tới hành động chuẩn bị rút súng trong điện ảnh.
Tiểu Alexander gặp nguy hiểm!
Sở Thiên sinh ra cảnh giác, vội vàng lấy điện thoại ra bấm gọi tiểu Alexander, tuy giọng rất dồn dập nhưng từ ngữ rõ ràng:
- Tiểu Alexander, bây giờ cậu không nên hết nhìn đông tới nhìn tây, tại hướng hai giờ, bốn giờ, sáu giờ và chín giờ có bốn tên lén lén lút lút áp sát cậu, rất có thể là sát thủ.
Tiểu Alexander không có kinh hoảng, chậm rãi trả lời:
- Tốt! Đã biết!
Sau khi cúp điện thoại, tiểu Alexander nhỏ giọng nói với những người bên cạnh vài câu, lập tức bảy tám thủ hạ rút súng, bày ra tư thế, thần sắc tự nhiên giữ vững vị trí, mà tiểu Alexander vẫn vui vẻ cười nói với người Ả Rập, ánh mắt lại cảnh giác nhìn kính xe, quan sát động tĩnh của bốn tên địch.
Con đường cạnh tòa nhà cao tầng khá vắng người, chỉ có đám tiểu Alexander cùng mấy vệ sĩ. Bốn người cả nam lẫn nữ đi tới gần đám tiểu Alexander, cũng không có vội vàng nổ súng, mà nhìn nhau, trong đó người đàn ông hướng đông nở nụ cười dữ tợn, cao giọng nói:
- Tiểu Alexander!
Tiểu Alexander không ngẩng đầu như tưởng tượng của gã, nhưng thành viên Mafia lại giơ súng lên. “Pằng, pằng,pằng”! Hơn mười phát súng phủ đầu. Tên gọi tiểu Alexander không ngờ cậu ta có chuẩn bị, khi thấy họng súng giơ lên muốn tránh đã không kịp. “Pằng”. Viên đạn xuyên qua mi tâm gã, máu tươi chảy ra.
Kết cục của ba tên còn lại cũng không khác lắm, súng của bọn chúng đều giấu ở trong ngực, mà súng của thành viên Mafia lại sớm nắm ở trong tay, ở khoảng cách rất gần, kỹ thuật bắn súng chính xác không quá quan trọng, quan trọng là ai nổ súng trước, cho nên bốn tên sát thủ đều trúng mười mấy viên đạn mà chết.
Đám người gần khách sạn hoảng loạn, có mấy người trí thức, cùng phu nhân thậm chí bỏ cả dép, gào thét, chạy loạn bốn phía. Mấy chiếc xe ở ven đường vội rồ ga chạy, sợ viên đạn chết chóc không có mắt lấy mạng mình, chỉ có Sở Thiên bảo người cho xe đứng chờ, nhìn tiểu Alexander rời đi.
Tiểu Alexander mặt không đổi sắc, tự mình mở cửa xe để cho người Ả Rập đi vào, đang định ngồi lên, đột nhiên hai vệ sĩ phía sau giơ súng lên, cấp tốc xuyên qua đám người hoảng loạn lao tới chỗ tiểu Alexander. Tiểu Alexander nhìn qua cửa kính xe phát hiện, không hề tránh né mà xoay người vọt tới.
Đám người hoảng loạn khiến ánh mắt của vệ sĩ bị quấy rối, chờ khi bọn họ nhìn rõ ràng tiểu Alexander, gã đã như là thiên thần đứng trước mặt bọn họ, khuôn mặt đầy tức giận cùng sát khí, không chờ bọn họ cầm súng đi tới, nắm đấm như pháo kích đấm xuyên qua, quyền phong phá không kinh người, lực lượng bá đạo vô cùng.
“Bộp, bộp”!
Hai tên giả làm vệ sĩ như bị tàu hỏa tông trúng, cả người bay ra sau, đập, lăn trên mặt đất bảy, tám lần mới ngừng lại. Bọn chúng rên rỉ trên mặt đất, không đứng dậy nổi; xương ngực gãy nát, thất khiếu chảy máu.
Giải quyết xong bọn chúng, tiểu Alexander lập tức quay người lên xe. Thành viên Mafia theo sát phía sau, mấy chiếc xe con nghênh ngang rời đi. Sở Thiên chờ bọn họ rời đi, khoảng năm sáu phút sau mới bảo lái xe đi tới Hoắc gia. Gọi điện thoại cho tiểu Alexander, hỏi:
- Là ai đối phó anh!
Tiểu Alexander thấp giọng mắng:
- Bọn chó Tổ Sơn Khẩu!
Tổ Sơn Khẩu? Sở Thiên hiểu ra gật đầu, suy nghĩ một chút rồi đề nghị tiểu Alexander:
- Các anh đấu súng tại phố xá sầm uất có ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa các tòa nhà cao tầng bốn phía có không ít camera, không đến nửa giờ cảnh sát HongKong sẽ tiến hành truy nã các anh. Tiểu Alexander, mau xuất cảnh.
Tiểu Alexander gật đầu, trả lời:
- Được, tôi lập tức đi tới sân bay!
Sở Thiên thở dài, cười khổ nói:
- Bây giờ anh đi đến sân bay nhanh nhất cũng phải bốn mươi phút, khi đó cảnh sát đã phong tỏa sân bay. Các anh đi đến đó thuần túy là chui đầu vào rọ. Trong vòng mười lăm phút, phải tới bến tàu Wanchai tôi sẽ cho cano tới đưa mọi người chạy thoát.
Tiểu Alexander suy nghĩ một chút liền vỗ mạnh đầu, áy náy trả lời:
- Anh xem tôi đã đánh mất những phán đoán thông thường rồi, được, chúng tôi lập tức đi tới bến tàu Tử Loan (Wanchai),Thiếu soái, lần này cậu lại cứu mạng tôi, thật sự là không biết cảm ơn cậu như thế nào cho phải; lần tới gặp mặt, tôi nhất định báo đáp cậu thật tốt.
Sở Thiên cười khẽ, chậm rãi nói:
- Cái khác không cần nói nhiều, nhanh dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bến tàu, nếu không bị cảnh sát phong tỏa mặt biển thì phiền toái. Bây giờ, tôi sẽ gọi điện thoại cho người của tôi tiếp ứng mọi người, chờ khi mọi người thoát ly hiểm cảnh, đi tới Quảng Châu, hãy gọi điện báo bính an cho tôi.
Tiểu Alexander cởi mở nở nụ cười.
Sở Thiên cúp điện thoại, lại gọi cho anh Húc.
Trước kia Hắc Dạ xã cùng Đông Hưng xã sống mái với nhau như cơm bữa, cho nên thường xuyên có không ít anh em gặp chuyện không may, vì tránh né cảnh sát đả kích, cũng để anh em không phải ngồi tù, hai đại ca hắc bang đều an bài bọn họ chạy trốn, dần dà tạo thành hiệu suất chạy trốn rất cao, buổi trưa gây chuyện đốt nhà người ta, buổi chiều đã ung dung đi “Bia ôm” ở Thẩm Quyến rồi.
Sau khi an bài thỏa đáng, Sở Thiên mới nhẹ nhàng thở ra tựa ở trên ghế ngồi, chợt nhớ tới người Ả Rập thần bí kia, cảm giác rất quen, nhưng không nhớ là ai, rơi vào đường cùng chỉ có thể bỏ qua, chuyên tâm nhắm mắt dưỡng thần trên xe, thầm nghĩ về sau có cơ hội hỏi thăm tiểu Alexander một chút.
Khả Nhi rúc vào trong ngực Sở Thiên, không đếm xỉa tới lật xem tạp chí quân sự. Cô thích súng ống cùng với đao cụ, tuy Sở Thiên nói tay cô xinh đẹp như vậy không thích hợp cầm đao, súng, nhưng cô không mất đi sự yêu thích những thứ lạnh như băng này, có lẽ trong cô tiềm tàng sự hiếu chiến.
Bỗng nhiên, cô ngừng lại, đem tay phải chỉ một một bức ảnh, tay liên tục thay đổi tư thế, khiếp sợ ngồi dậy thốt lên:
- Sao giống nhau như thế này nhỉ?
Sở Thiên mở to mắt, hỏi:
- Giống nhau cái gì?
Khả Nhi giơ cuốn tạp chí quân sự trong tay lên, nhấn mạnh từng chữ:
- Người Ả Rập vừa rồi cùng tên trong này chí ít có tám phần giống nhau, tuy nhiên gã đeo khăn che mặt, nhưng ánh mắt, cùng khí chất lại hoàn toàn giống nhau, nếu như che nửa mặt cho người trong hình này thì rất giống gã đó.
Khả Nhi vừa nói vừa lấy tay che nửa mặt người trong hình, Sở Thiên đưa mắt nhìn lại cũng thầm giật mình, quả nhiên cùng người Ả Rập vừa nãy rất tương đồng, nhưng càng làm cho hắn giật mình không phải cả hai tương đồng, mà giới thiệu về người đó:
“Osama Bin-aden - cuộc sống huyền thoại!
Osama chính là tên đại ca Bin Laden.
Chẳng lẽ tiểu Alexander gặp khách hàng, thật sự là trùm khủng bố thế giới? Chẳng qua là Bin Laden phải trốn trui trốn lủi ở vùng núi chứ, làm sao có thể xuất hiện ở nơi đông người tấp nập như nước triều dâng HongKong này? Chẳng lẽ không sợ CIA ám sát?
Lại nhớ tới hôm qua tiểu Alexander than vãn khách hàng cằn nhằn về tên lửa, Sở Thiên vã mồ hôi lạnh như tắm.
Nếu như người Ả Rập thần bí vừa rồi thật là Bin Laden, vài ngày này thật sự mình gặp vận may lớn, không chỉ gặp được hai người đứng đầu hai tổ chức xuyên quốc gia nguy hiểm, còn ma xui quỷ khiến cứu được bọn họ, về sau quan hệ không rõ ràng khó tránh khỏi bị liên lụy.
Sở Thiên lại lâm vào trầm tư, không biết lần này mình có gặp đại họa, may mà bản thân không tiếp xúc trực tiếp cùng Bin Laden, nếu không sẽ dễ dàng rơi xuống vực sâu hủy diệt, hắn tình nguyện bị người chỉ trích có quan hệ với bọn buôn bán vũ khí, cũng không muốn nhấc lên quan hệ với tổ chức khủng bố quốc tế.
Sau hơn mười phút, hoa viên Hoắc gia.
Bảo vệ ở cổng thấy hai chiếc xe cao cấp đi tới, được thông báo là tìm Đường Hoàng, liền cho là bọn họ là người Đường gia, liền chậm rãi mở cổng sắt để cho bọn họ đi vào. Một lát sau, xe ngừng lại, Sở Thiên bước xuống xe, vừa lúc Đường Hoàng đi tới, bà ta liền há hốc mồm.
Sắc mặt của bà ta giống như tiết trời tháng sáu, vốn sáng lạn như mùa xuân lại biến thành khó coi vô cùng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Thiên cả giận nói:
- Mày tới Hoắc gia làm cái gì? Hay là mày cảm thấy chưa đủ ngang ngược càn rỡ, cho nên liền đến thăm để cho chúng tao bị nhục nhã? Nói cho mày biết, đừng khinh người quá đáng, nếu không tao với mày đồng quy vu tận.
Đối với người đàn bà tràn ngập thù hận này, Sở Thiên lắc đầu, không muốn nói gì, nhẹ nhàng thở dài: 
- Bà khiến tôi hơi thất vọng, bà sao lại không hỏi thăm Vô Túy bây giờ ra sao? Bất luận như thế nào, cô ấy cuối cùng vẫn là con gái của bà, chẳng lẽ bà thật sự không quan tâm tới sống chết của cô ấy?
Đường Hoàng như là bị rắn độc cắn, trong mắt bắn ra lửa giận, điền cuồng quát:
- Đừng nói tới đứa con gái bất hiếu kia, chúng tao đã cùng nó đoạn tuyệt quan hệ, nó sống hay chết đâu có chuyện gì liên quan tới tao? Mày tranh thủ thời gian cút ra ngoài cho tao, cút ra Hoắc gia, nếu không hôm nay không phải ngươi chết chính là ta vong.
Sở Thiên cười khổ không thôi, đang muốn mở miệng đáp lời.
Một âm thanh hiền lành từ bên trong truyền ra:
- Hoàng nhi, có chuyện gì khiến con cáu gắt như thế?
Nghe âm thanh hiền lành ấy, sự tức giận của Đường Hoàng giảm lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh:
- Ba, không có chuyện gì, chẳng qua là có con chó dữ chạy đến Hoắc gia, sống chết không chịu rời đi, con đang tìm biện pháp đuổi nó đi, ba không cần phải lo lắng con.
Trong lòng Sở Thiên khẽ động, cao giọng chào:
- Hoắc lão tiên sinh, Sở Thiên đến viếng thăm.
Vừa nói xong, có tiếng bước chân từ bên trong truyền ra, một lát sau, một ông lão tóc bạc trắng đi ra, Hoắc Tông đi theo bên cạnh. Tuy mặt mũi ông ta tràn đầy nếp nhăn nhưng cũng không lộ ra nửa phần già yếu, ngược lại làm cho người ta cảm thấy thế sự xoay vần, hai mắt lấp lánh có thần, lộ ra thần thái sáng láng.
Đường Hoàng như hờn giận, thở dài:
- Ba, ba cần gì phải gặp loại người này chứ?
Sở Thiên tiến lên trước nửa bước, khiêm tốn ân cần thăm hỏi:
- Sở Thiên đường đột quấy rầy, kính xin lão tiên sinh thông cảm.
Hoắc lão tiên sinh nhìn qua Sở Thiên vài lần, nhìn thấy kẻ này phong độ nhẹ nhàng, lại nghe hắn nói chuyện nho nhã lễ độ, ngày xưa từ trong miệng vợ chồng Đường Hoàng nghe nói về hắn liền sinh ra nghi vấn, nghiêm túc hỏi:
- Không biết Sở tiên sinh tới Hoắc gia, có gì chỉ giáo?
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Có hai chuyện!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.