Quản ngục ngây ra, lúc sau mới quát lên:
- Cái quái gì thế này?
Thực chất câu hỏi của ông ta là muốn biết sao lại thành ra như vậy.
Không có ai trả lời câu hỏi của ông ta, kể cả tên to con đang chịu đau nơi xó tường. Bọn họ đang đổ dồn ánh mắt về phía người đang ngồi giữa phòng giam, y thậm chí còn không thèm nhìn đám cai ngục bên ngoài, thần thái cao ngạo này càng làm cho bọn phạm nhân sợ hãi không dám lên tiếng.
Quản ngục lại quát to:
- Tại sao lại thế này?
Đương nhiên ông ta biết thừa phạm nhân là do Liệt Dực đánh, nhưng vẫn hỏi để bọn chúng nói tên y ra. Như vậy có thể danh chính ngôn thuận nện cho tên Liệt Dực đáng chết này một trận, miễn là không ảnh hưởng gì đến ngày y ra hầu tòa là ổn
Liệt Dực nhìn tên tù, thản nhiên nhả ra vài chữ:
- Nói đi!
Tên to con khó khăn nhìn Quản ngục , dù thâm tâm muốn nói với ông ta chính Liệt Dực đánh người, nhưng nhìn thấy ánh mắt y lạnh băng, toàn thân lại rùng mình một cái. Nghĩ đến lời nói đầy u ám của Liệt Dực vừa rồi, tự thấy rằng nếu bản thân có sai sót gì, chắc chắn y sẽ giết không tha. Nghĩ ngợi một hồi lâu mới dám trả lời:
- Chúng tôi va vào nhau nên bị thương ấy mà.
Những tên tù còn lại cũng nói theo:
- Đúng đấy, chúng tôi chỉ đùa chút thôi mà.
Một số khác thì đòi hỏi:
- Chúng tôi muốn đến bệnh viện kiểm tra.
Thấy cảnh này, Quản ngục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1541140/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.