Sở Thiên khẽ dịch người, thuận thế ngả luôn xuống cặp đùi thon dài của Phong Tuyết Quân.
Phong Tuyết Quân muốn hất ra thì lại bị Sở Thiên vòng tay ôm chặt lấy, trong lòng thầm cười khổ kẻ háo sắc này nhưng cũng không giãy dụa gì nữa, Sở Thiên thản nhiên đáp lại:
- Tôi có mười biện pháp khiến gã biến mất, còn có năm mươi cách khến gã ngậm miệng, đương nhiên phải xem mấy người có đủ tàn nhẫn hay không.
Phong Tuyết Quân kéo cánh tay sỗ sàng của Sở Thiên ra, lắc đầu phủ quyết nói:
- Sao anh hành sự giống xã hội đen thế? Động cái là đánh giết, chúng tôi là nhân viên nhà nước, chuyện gì cũng phải dựa vào pháp luật để giải quyết, còn có cách nào nữa không? Ít nhất cũng đừng đùng thủ đoạn bạo lực như vậy để giải quyết.
Sở Thiên ngẩng đầu, con ngươi đảo tròn vài vòng đáp:
- Gã làm sao dám đi khiếu tố được? Cái mà gã đối kháng là cả một cơ cấu, bất kể là tố cáo lên tòa án hay viện kiểm sát, đều không có ai để ý đến đâu. Quan trọng hơn chính là, lời khai là do tôi gạt hắn mà lấy được, mà tôi lại không phải là người nhà nước, vì thế nên các người hoàn toàn không cần lo lắng.
Phong Tuyết Quân khẽ gật đầu, lại lập tức sửng sốt:
- Anh không phải là người nhà nước?
Sở Thiên thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, trả lời rất thành thực:
- Thật ra tôi là một kẻ lưu manh!
Phong Tuyết Quân che miệng cười khúc khích, hoàn toàn không tin.
Sở Thiên vươn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1541130/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.