Đồng hồ báo thức chỉ đúng 9 giờ, quán cà phê gần Tỉnh ủy. Sở Thiên thoải mái tựa lên sô pha, tay bưng cốc cà phê, mắt nhìn người đẹp mặc bộ quân phục, đại não hoạt động liên tục, nhìn người đẹp rất hiệu quả cho việc điều tiết tâm tình. Mà đối với Phong Tuyết Quân, Sở Thiên chính là tên tiểu tử thối, tuy rằng ánh mắt có giống như những người con trai khác nhưng chung quy thì cũng không có gì lịch sự. Cô mở vài tấm hình ra xem, không cam lòng yếu thế đón nhận ánh mắt của Sở Thiên, thản nhiên nói: - Sở Thiên, tuy rằng phân tích của anh rất đúng, bản án có manh mối truy xét thì nhất định sẽ có thu hoạch, nhưng hiện tại tôi lo nhất là tội phạm vụ nổ kia đã thoát khỏi thành Trịnh Châu, như vậy thì sẽ không có cách nào làm cho vụ án được khép lại thành công. Sở Thiên nhấp hai ngụm cà phê, cho rằng lời của Phong Tuyết Quân là không đúng, nếu như tên tội phạm vụ nổ kia không không nhằm vào hắn vậy thì khi nào bắt được y thì không phải là điều hắn quan tâm, sự giúp sức của mình trong đêm nay đơn thuần là để giữ thể diện cho Bành Cao Phong. Nếu mục tiêu của vụ nổ bom là hắn, như vậy bản thân chưa chết thì sao kẻ đó có thể đi xa? Đương nhiên, Sở Thiên không thể nói rõ cách suy nghĩ thật sự cho Phong Tuyết Quân được, nếu không với sự nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán của cô, nhất định sẽ đưa mình ra làm mồi nhử, đến lúc đó chết cũng không biết mình chết như thế nào. Nghĩ đến đây, hắn cầm khăn tay lau sạch cái cốc bên cạnh, bình tĩnh nói: - Làm việc, phải thận trọng từng bước mới có thể thành công được. Phong Tuyết Quân buông tài liệu xuống, hứng thú nhìn Sở Thiên, thấy hắn vẫn không kiêng nể gì mà nhìn vẫn nhìn vào ngực mình, theo bản năng, hướng về phía trước nghiền ngẫm nói: - Sở Thiên, anh tuổi còn trẻ như thế sao không học cho giỏi? Sao lại cứ thích nhìn chằm chằm vào ngực người khác chứ? Điều này làm tôi có chút thất vọng. Sở Thiên không tỏ rõ ý kiến chỉ cười, ánh mắt cuối cùng cũng di chuyển lên khuôn mặt của cô, thản nhiên đáp lại: - Phụ nữ là sản phẩm của sự mâu thuẫn, nếu như có một bộ ngực đẹp mà không ai nhìn thì không chừng cô ta sẽ nghĩ nó không đẹp chút nào, nhưng nếu như có người nhìn chằm chằm vào thì cô ta sẽ nghĩ như một sự xúc phạm. Đàn ông, thật là khó sống. Phong Tuyết Quân phì cười, mặc dù không phải là nghiêng nước nghiêng thành nhưng cô cũng rất xinh đẹp, làm cho Sở Thiên có chút ngẩn ngơ. Một lát sau, Phong Tuyết Quân nói: - Còn ít tuổi, miệng lưỡi đã tốt như vậy, không đùa với anh nữa, anh giúp tôi phân tích một chút, tội phạm đã chạy trốn chưa? Sở Thiên duỗi người, đau khổ nói: - Tổ trưởng Phong à, chúng ta có thể không nói đến công việc được không? Đổi thành người khác có chút vô lễ, Phong Tuyết Quân nhất định sẽ tức giận, nhưng đối với Sở Thiên - người thanh niên trẻ tuổi tài hoa mà Bí thư Bành rất kì vọng này, cô lại không có chút không vui nào, bởi vì ở bên Sở Thiên cô mới thấy được khí chất riêng biệt mà chỉ có các đại lão mới có. Khuôn mặt Sở Thiên tuy rằng hay cười nhưng sâu kín trong ánh mắt, Phong Tuyết Quân lại cảm thấy được ở người thanh niên này thuộc laoại kiêu ngạo, là người có khí chất, sớm muộn gì cũng làm được chuyện lớn, vả lại đêm nay hắn đã phân tích ba manh mối cũng đủ kinh người rồi. Bởi vậy, Phong Tuyết Quân cắn răng chấp nhận ý kiến của Sở Thiên. Đúng lúc này, điện thoại của Sở Thiên reo lên, tim bỗng đập nhanh, chẳng lẽ là có đáp án? Quả nhiên như Sở Thiên dự doán, ấn nút nghe, tiếng của Trương Đông Bình truyền đến: - Thiếu soái, thông qua điều tra của các anh em, chúng tôi được biết mười ngày trước có vụ trao đổi thuốc nổ, hơn nữa đó là c4. Lượng giao dịch khoảng nửa kilogram, chúng tôi cũng chưa làm kinh động đến bọn giao dịch đó, đợi lệnh cho bước tiếp theo của cậu. Sở Thiên khẽ nhíu mày, uy lực bùng nổ của c4, là do phân lượng của c4 đến quyết định, trung bình 1kg c4 có thể làm nổ được một tòa nhà năm tầng, nửa cân kia ngoài phá nổ mười chiếc máy bay ra, càng đủ để có thể phá nổ chuyến bay 108 không còn dấu vết gì, nhưng nhìn theo hiện trường trong ảnh thì có lẽ không dung đến nửa cân c4 kia. Hiển nhiên tội phạm còn thừa không ít thuốc nổ. Mặc dù có chút nghi vấn nhưng Sở Thiên vẫn hỏi: - Là người ở đâu vậy? Trương Đông Bình vội báo cáo cho Sở Thiên về địa chỉ của người giao dịch. Sau khi Sở Thiên bỏ điện thoại xuống thì Phong Tuyết Quân sáng mắt hỏi: - Có chuyện sao? Sở Thiên cười nhẹ, uống hết cốc cà phê: - Không có chuyện gì cả! Ngẩng đầu lên, Phong Tuyết Quân cười nói: - Chúng ta nói chuyện gì bây giờ đây? Sở Thiên thở ra vài cái, xoa xoa bụng nói: - Nói chuyện ba vòng thì chắc chắn sẽ bị cô trách cứ, thế nên hay là không nói chuyện nữa, bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta nên đi ăn đêm để tăng thêm tình cảm, sau đó đợi tin tức cấp dưới của cô, xem hiệu suất và động lực của bọn họ, tin rằng không quá hai tiếng nữa thì sẽ có tin mới. Phong Tuyết Quân suy nghĩ, cũng thấy bản thân lo lắng quá mức rồi, đồng thời cũng phát hiện ra nửa ngày mình vẫn chưa ăn cái gì, vì thế đứng lên nói: - Được! Tiểu thần thám, tôi mới được điều đến Trịnh Châu không lâu, khẳng định là không thuộc đường như anh, nói đi, chúng ta đi đâu ăn? Đêm nay cứ tính là tôi thay Tí thư Bành mời anh. Sở Thiên nhún vai không nói gì, kéo tay Phong Tuyết Quân đi, như một đôi đang yêu nhau mà bước ra, khoảng thời gian đến Trịnh Châu này vì vật lộn chiến thắng với Đường Môn, rất nhiều nơi phải tự mình đo lường, bởi vậy đối với phong vị đồ ăn vặt rất am hiểu, thế nên các nhà hàng hắn thuộc như lòng bàn tay. Phong Tuyết Quân đứng bên cạnh gật gù, nhìn Sở Thiên diễn thuyết, gương mắt tuấn tú đầy sức hút nam tính, đôi mắt nhỏ cũng không khỏi nháy ra những ngôi sao nhỏ, không chỉ con trai mới thích con gái xinh đẹp, kì thực cái đẹp của người đàn ông đối với phái nữ mà nói cũng là một vũ khí sát thương quan trọng. Mà Sở Thiên thì không muốn cất Phong Tuyết Quân vào hậu cung, đơn thuần là vì hai người hợp tác không có sự gượng gạo, mà có thể tiếp cận bằng cách trêu đùa, với chính hắn mà nói, đã thiếu tình cảm rất nhiều rồi, đặc biệt là làm Hoắc Vô Túy mang thai, khiến hắn có sự rung động thật sâu, cũng làm cho hắn kín đáo hơn. Hai người đi qua mấy con phố, đi vào quán ăn vặt nổi tiếng ở Trịnh Châu, những người lưu lạc năm châu bốn biển đến Trịnh Châu đều có thể ở đây tìm được nơi quy tụ, bởi vì đồ ăn vặt ở đây bắc có, nam có, có thể nói là có đủ mọi thứ. Mà các chủ quán cũng là thiên nam địa bắc, thường xuyên nghe được các tin từ mọi nơi. Lúc này, ngọn đèn dầu ở trên cao chiếu xuống, người này đứng sau người kia xếp hàng như những quân cờ, có nhiều tiếng mời gọi đến ăn phở xào, bún ốc, bánh bao, bún lòng, cá viên, khoai lang nướng. Người đến người đi, có ngôn ngữ của người phương bắc, cũng có tiếng Phúc Kiến, Đài Loan, còn có cả tiếng Quảng Đông của người phương Nam nữa, không khí hỗn loạn…. Sở Thiên quét mắt nhìn xung quanh, có chút cười gượng gạo, có diễm phúc được cùng người đẹp đi ăn như thế này, như thế nào cũng được coi là vinh hạnh của người đàn ông, chỉ có điều hoàn cảnh xung quanh với thân hình của mĩ nữ kia tại thời điểm này lại tương phản quá mức, cái điều vinh hạnh này có chút lại chẳng ra gì cả. Một vị phụ trách an ninh quốc gia Trịnh Châu, một vị bá chủ xã hội đen phương Bắc, quần áo chỉnh tề, hai người này sở vốn phải xuất hiện ở nhà hàng Tây hay trong một khách sạn cao cấp nào đó, nhưng bây giờ lại dừng lại ở một quán phở bên đường, làm cho ông chủ quán đã bán hàng ở đây hơn mười năm cảm thấy dở khóc dở cười. Tự nhiên, theo thói quen, ông chủ đưa ánh mắt nhìn lên người Phong Tuyết Quân, tuy rằng bộ y phục màu lam nhạt bó sát người chỉ để lộ cái cổ trắng nõn kia với chút bả vai, nhưng cũng không che dấu được dáng vẻ đẫy đà kia, ông chủ quán thề rằng đời mình chưa từng gặp qua một người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy. Coi như là ông ta biết tất cả nhũng người phụ nữ đẹp hàng xóm, nhưng đứng trước người con gái này thì tất cả đều giống như cám bã vậy. Điều mà làm ông chủ đó kinh ngạc hơn là không ngờ hai người bọn họ lại ngồi ở chính gian hàng của mình, Sở Thiên muốn ăn hai bát phở thịt nạc, lại cho thêm hai phần trứng tráng nữa, cho thêm một chút xì dầu vào trong đĩa rồi ăn một cách ngon lành. Còn Phong Tuyết Quân thì nhìn cảnh vật xung quanh, còn có người khách trêu đùa, cứ ngồi mà không dám động đến đũa. Đã cho được nửa phở vào bụng, Sở Thiên thấy Phong Tuyết Quân không động đến đũa, thâm ý cười nói: - Tổ trưởng Phong, ăn không vào sao? Phong Tuyết Quân gật đầu, thành thật mà trả lời: - Quả thật tôi ăn không được, ban đầu có đói thật nhưng bây giờ lại không có cảm giác muốn ăn nữa. Sở Thiên cười tươi, cắn một nửa trứng tráng rồi nuốt, cảm giác mỡ mỡ vẫn còn ở trên khoang miệng thật lâu, thưởng thức cái mùi vị ấy xong mới quay ra đáp: - Tôi đảm bảo cô ăn được, tổ trưởng Phong, chỉ cần cô ăn bát phở trước mặt thì tôi sẽ nói cho cô biết ai cung cấp c4 cho tên tội phạm, cho cô hết bế tắc. Phong Tuyết Quân nhìn Sở Thiên kinh ngạc hỏi: - Anh lừa tôi? Sở Thiên nhún vai thản nhiên nói: - Không tin thì thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]