Chương trước
Chương sau
Mưa tí tách rơi, khiến người ta bất chợt phiền não trong lòng.
Chiếc xe khách sang trọng chậm rãi tới gần Khách sạn Phong Vân. Ngồi ở ghế trước là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, đang ngỏng cổ nhìn ra bên ngoài, vừa nguyền rủa cái thứ thời tiết quái quỷ vừa không quên quay đầu lại mỉm cười với những người phía sau. Anh ta tên Lưu Hổ, là Phó chánh văn phòng Thành phố Trịnh Châu, phụ trách việc ăn, ở, đi lại của đoàn khảo sát Đông Nam Á ở Trịnh Châu. 
Vì vậy, đoàn khảo sát Đông Nam Á vừa mới xuống máy bay, anh ta liền điều động chiếc xe khách sang trọng đến đón bọn họ. Còn chưa kịp tới nhà khách của Tỉnh, Văn phòng Tỉnh ủy đã gọi điện thoại tới báo thang máy của nhà khách bị trục trặc nghiêm trọng, lệnh cho Lưu Hổ đưa khách tới Khách sạn Phong Vân, còn luôn miệng dặn dò anh ta phải tiếp đón thật tốt.
Vì thế, Lưu Hổ liền gọi điện thoại thông báo cho Khách sạn Phong Vân. Anh ta cứ tưởng Khách sạn Phong Vân nhất định sẽ an bài thỏa đáng. Dù sao thì đoàn khảo sát Đông Nam Á cũng là đối tác kinh tế tiềm năng được Tỉnh và Thành phố quan tâm. Về phần khách sạn, đây cũng là dịp tốt để nâng cao thương hiệu của khách sạn. Lần này, không chừng bản thân anh ta cũng kiếm chác được một ít.
Nghĩ đến đây, anh ta bắt đầu ngâm nga hát.
Chiếc xe khách sang trọng lái vào cửa chính khách sạn. Lưu Hổ ngừng hát, chuẩn bị dẫn khách xuống xe, nhưng ánh mắt anh ta bỗng nhiên dừng lại ở cánh cửa chính khách sạn vừa bị đóng lại. Hơn nữa từ trong cửa có mấy chục người mặc áo mưa xông ra, sau đó tất cả đều nằm rạp xuống đất. Trong đầu anh ta hơi bực bội, sao khách sạn này lại làm ra vẻ thần bí thế?
Nhưng anh ta cũng chẳng thèm để ý, phất tay ra hiệu cho lái xe mở cửa, hướng đoàn khảo sát Đông Nam Á hô:
- Những người bạn thân mến, đi đường vất vả rồi. Ủy ban nhân dân Thành phố đã sắp xếp phòng cho mọi người ổn thỏa. Mời mọi người lên phòng tắm rửa thoải mái rồi xuống nhà ăn ăn cơm trưa. Chiều nay, Chủ tịch Thành phố sẽ tới gặp mặt mọi người.
Mấy chục người kéo theo hành lý gọn nhẹ, thờ ơ chen nhau ra cửa xe.
Đúng lúc này, “Pằng!” một tiếng súng vang lên!
Lưu Hổ hơi ngẩn ra, sau đó nhảy xuống xe xem xét.
Nghe tiếng súng vang lên, Đường Thiên Ngạo đang đứng quan sát chiếc xe khách ở tầng hai khẽ nhíu mày. Gã đâu có hạ lệnh nổ súng, nhưng nhìn thấy người Đông Nam Á xông ra từ cửa, gã lập tức quả quyết hạ lệnh cho bọn Đường Môn ở cửa:
- Bắn cho tao! Xử lý hết bọn trong xe. Nếu có kẻ chạy trốn được, tao sẽ lấy đầu của chúng mày!
Đạn từ bốn phương tám hướng bắn ra lã chã. Tất cả đều găm cả vào thân chiếc xe khách sang trọng. Tiếng đạn găm phập phập vang lên không ngừng, tựa như một cơn mưa đậu giã xuống. Lưu Hổ trong khi xông lên bị ba viên đạn gần như đồng thời găm vào người. Tuy rằng may mắn không trúng điểm yếu hại, nhưng máu tươi bắn ra trông rất đáng sợ.
Lưu Hổ kêu lên thảm thiết ngã trên mặt cỏ thấm đẫm nước mưa, toàn thân đau đớn khiến anh ta hoàn toàn tỉnh táo. Mẹ kiếp! Bị nhắm bắn rồi! Hơn nữa, mục tiêu chính là chiếc xe khách của bọn họ. Anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng biết nhất định phải nêu tên cho chúng biết, vì thế vội hô:
- Chúng tôi là đoàn khảo sát Đông Nam Á! Chúng tôi là đoàn khảo sát Đông Nam Á!
Lưu Hổ liên tục hét lên vài tiếng, xuyên qua màn mưa đưa vào tai bọn Đường Môn đang ngắm bắn. Lập tức khơi dậy mối thù mới hận cũ của chúng. Không đợi bất cứ ai ra lệnh, chúng liên tục xả súng về phía Lưu Hổ. Đường Thiên Ngạo nghe thấy thế càng giận tím mặt, căm hận hét lên:
- Bắt chết nó cho tao! Bắn chết!
Lưu Hổ nằm rạp trên mặt đất không thể ngờ được, chính những lời hô đó lại thu hút mấy chục viên đạn về phía anh ta. Lúc cảm thấy không ổn định nấp trốn thì đã không còn kịp nữa. Ít nhất có bốn viên đạn bắn trúng đầu anh ta. “Pằng! Pằng! Pằng” đầu anh ta nổ tung như ngô rang. Đến tận lúc chết anh ta cũng không thể hiểu nổi tại sao lại bị vây bắn.
Vài thương gia Đông Nam Á lăn lê bò toài về phía cửa khách sạn. Còn chưa kịp tới gần, quân Đường Môn nằm rạp trên đất lập tức nổ súng. Đạn lập tức cướp đi tính mạng của bọn họ, còn khiến thân thể của họ bị văng ra sau vài bước, giống như một kẻ say rượu lảo đảo, cuối cùng ngã lăn ra đất.
Tiếng mưa rơi, tiếng gió, tiếng súng, tiếng kêu rên, tiếng cười độc ác, tất cả hợp thành khúc nhạc dạo của Khách sạn Phong Vân. Sau khi tiếng súng vang lên được hai phút, Đường Thiên Ngạo đang hớn hở còn nghe thấy cả tiếng hú chói tai của còi xe cảnh sát. Đối mặt với âm thanh không hề hài hòa này, gã khẽ nhíu mày, hướng bang chúng Đường Môn hạ lệnh:
- Quyết chiến!
Gần trăm bang chúng Đường Môn mang theo vũ khí lạnh tiếp cận chiếc xe khách sang trọng. Người Đông Nam Á liên tục nhiều lần đều để lại cho bọn chúng ấn tượng là hung hãn độc ác, nên lần tập kích này chúng đã dốc hết toàn lực. Mấy ngàn viên đạn bắn cho chiếc xe khách giờ trông như cái sàng rỗ. Mấy chục thương gia Đông Nam Á đã chết và bị thương hơn phân nửa. Chỉ còn bảy tám người là chưa hề hấn gì.
Bang chúng Đường Môn sau khi xác định người Đông Nam Á không còn sức phản kháng liền ném họ xuống đất như ném con gà con. Khảm đao giương cao, chúng hỏi một người trung niên gầy gò trong số đó:
- Nói, chúng mày là ai? Ai phái chúng mày tới đây? Nếu không nói, tao sẽ chém hết!
Trong lòng tuy đã phán bọn họ án tử, nhưng chúng vẫn muốn tìm một cái cớ.
Người trung niên gầy nhỏ hoảng sợ trả lời:
- Bọn tôi là đoàn khảo sát Đông Nam Á!
Bép! Thân đao giận dữ vỗ vào mặt người này, bang chúng Đường Môn giận giữ hô:
- Móa! Chúng mày chính là sát thủ, còn muốn lừa chúng tao? Người đâu, giết hết chúng đi!
Các thương gia Đông Nam Á trên mặt đất đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Gần trăm bang chúng Đường Môn hung tợn xông tới, đều giơ khảm đao chuẩn bị chém xuống. Đúng lúc này, cánh cửa bị phá bật ra. Bọn Đường Môn đang nằm trên đất vội bò lăn tránh né. Tiếp đó, vài chiếc xe tải vũ trang gào thét lao vào, diễu võ dương oai chặn ngang trước cửa khách sạn, cửa xe cũng lần lượt mở ra.
Đường Thiên Ngạo đứng trên lầu cười lạnh vài tiếng. Xem ra đây là chiêu hậu sát của Sở Thiên. Tên tiểu tử này không chỉ đóng giả thương gia Đông Nam Á, còn giả mạo cảnh sát có vũ trang đến tập kích. Nếu không, sao có thể tới đúng lúc như vậy? Vì thế, gã quả quyết hạ lệnh cho bang chúng Đường Môn:
- Đội bắn tỉa vào vị trí, nghe theo hiệu lệnh của tao bắn chết bọn giả danh cảnh sát vũ trang kia.
Mười mấy tay súng bắn tỉa vây xung quanh từ trên cao nhắm vào cảnh sát có vũ trang.
Mấy chục cảnh sát được vũ trang đầy đủ, tay cầm súng tiểu liên, được huấn luyện bài bản nhảy từ phía sau ra, không đợi bang chúng Đường Môn phản ứng liền bao vây lại. Trong đó, hơn mười cảnh sát có vũ trang đứng sau lưng bọn bang chúng Đường Môn đang cầm súng, căng thẳng hô:
- Không được nhúc nhích! Không được nhúc nhích! Lập tức bỏ vũ khí xuống, lập tức bỏ vũ khí xuống!
Người dẫn đầu cảnh sát có vũ trang cao giọng hô:
- Đây là Trung đội cảnh sát có vũ trang thành phố Trịnh Châu!
Bang chúng Đường Môn hơi ngẩn ra, quay đầu hỏi nhau:
- Cảnh sát có vũ trang này là thật hay giả?
Đồng bọn cũng lắc đầu:
- Quỷ mới biết! Nhưng đến nhanh như vậy, đoán chừng là giả rồi!
Chân tướng lập tức được bày ra. Vài tên Đường Môn bang chúng vẫn còn hung hăng muốn đánh chết thương gia Đông Nam Á, hơn nữa Đường Thiên Ngạo không hạ lệnh bỏ vũ khí xuống, vì thế chúng không quan tâm tới mệnh lệnh của cảnh sát, ngược lại lớn tiếng thét lên:
- Bọn mày bỏ vũ khí xuống cho ông, không thì ông bắn vỡ đầu!
Người dẫn đầu cảnh sát có vũ trang khẽ vung ngón tay, vài viên cảnh sát có vũ trang bóp cò, trong nháy mắt tiếng súng rầm rầm vang lên. Mấy chục viên đạn bắn vào người bọn bang chúng Đường Môn. Bọn chúng ngớ ra, cúi đầu nhìn lỗ thủng trên ngực, sau đó mới cảm thấy đau, định nổ súng phản kích nhưng không còn sức nữa. Vì thế thê thảm ngã vào vũng nước mưa.
Người dẫn đầu cảnh sát có vũ trang dùng bộ mặt nghiêm trang, lại hô:
- Đây là Trung đội cảnh sát vũ trang Thành phố! Các người bỏ vũ khí xuống, nếu không giết không tha!
Đường Thiên Ngạo đang quan sát tiến triển của sự việc ở trên lầu trong lòng hơi giật mình. Chẳng ngờ cảnh sát có vũ trang đang nói chuyện thì lại nổ súng. Thần thái danh chính ngôn thuận kia thể hiện rõ mồn một, tự nhiên như cảnh sát giết tội phạm vậy. Vì thế, gã không khỏi thì thào tự hỏi:
- Chẳng lẽ là cảnh sát vũ trang thật? Không phải là âm mưu quỷ kế của Sở Thiên?
Tay súng bắn tỉa nói:
- Thiếu chủ, có cần bắn không?
Đường Thiên Ngạo cuối cùng cũng khôi phục vài phần lý trí, đáp lại nói:
- Tạm thời chưa cần nổ súng, nhưng quan sát động tĩnh của chúng thật chặt. Để tao đích thân đi dò thám tình hình.
Tay súng bắn tỉa trả lời:
- Vâng!
Đường Thiên Ngạo thở dài mấy hơi. Gã không sợ. Dù sao, kẻ bị gã bắn chết là đoàn khảo sát Đông Nam Á giả. Đường Môn mấy lần bị người Đông Nam Á tập kích, cảnh sát có lập hồ sơ đấy thôi. Cho nên gã cho rằng bản thân phản kích thuần túy chỉ là phòng vệ chính đáng. Cùng lắm cũng chỉ bị kiện là bang chúng Đường Môn giữ súng phi pháp mà thôi. Giao vài tên bang chúng gánh tội thay là xong.
Nghĩ đến đây, gã xoa xoa tay đi xuống lầu.
Lúc gã vừa mới xuống tới lầu, còn chưa kịp mở miệng nói với người dẫn đầu đội cảnh sát có vũ trang thì hơn mười chiếc xe có rèm che đã tiến vào. Trong đó có xe của công an, Thành ủy, còn có cả xe của Tỉnh ủy nữa. Một lát sau, có mấy chiếc xe cứu thương chạy tới. Mọi người không nhằm vào bang chúng Đường Môn mà đều chạy về phía thương gia Đông Nam Á trên mặt đất.
Trong đầu Đường Thiên Ngạo thoáng hiện lên một suy nghĩ rất không hay. Sao lại nghiêm trọng như vậy nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.