Chương trước
Chương sau
12 giờ trưa, Sở Thiên nhìn thấy Quang Tử, tên tiểu tử này mặc dù có chút tang thương nghèo túng, nhưng tổng thể tinh thân vẫn là tốt.
Sau khi nhìn Sở Thiên, Quang Tử gượng cười, thở dài nói:
- Tam đệ, lăn lội trong xã hội đen sẽ thành như tôi đây. Sợ cũng đủ mất mặt rồi, hai lần tiến cung à, haizz.
Quang Tử thầm nói trong lòng:
- Sao cứ bắt mình suốt thế nhỉ?
Đối với người anh em này, Sở Thiên luôn tràn đầy tình cảm, vỗ vỗ bờ vai, thản nhiên nói:
- Coi là như học hỏi kinh nghiệm, nhà giam cũng là lò luyện lớn, huống chi lấy thân thủ của anh Quang. Ở bên trong cũng không sợ bị ức hiếp, đi thôi anh Quang, các anh em đợi anh ăn cơm đấy.
Quang Tử gật gật đầu, quay đầu nhìn Cục cảnh sát, hận không thể dùng hỏa tiễn bắn nát nó.
Sau một lát, mấy chiếc xe có rèm đi ra khỏi Cục cảnh sát, chạy ra hướng về phía cứ điểm của Soái quân.
Lúc bọn họ đến ăn mừng, quan chức Trịnh Châu cũng có thay đổi, Bành Cao Phong sai khiến Ủy ban Kỷ luật mang bằng chứng đến đóng đinh Uông Tài, sau đó lại thông qua Uông Tài đả kích nhân viên có liên quan, nhổ tận gốc những cán bộ bị Đường Môn dụ dỗ , chỉ thẳng đầu mâu tới Tỉnh trưởng Hôn đang có tiền đồ rộng lớn kia, dưới áp lực lớn chỉ có thể thỏa thuận từ chức.
Uông Tài có biện bạch thế nào cũng không có tác dụng, không có bất kỳ người nào tin, gã thu hàng ngàn vạn tiền rồi tự mình làm mất, ngay cả “bảo vệ nhặt được tiền” cũng không tìm thấy, đã thế lại còn khiêu khích quan tòa và Ủy ban Kỷ luật. Đối diện với phần tử ngoan cố như vậy, Uông Tài cuối cùng bị phán xử tù chung thân, tước bỏ quyền lợi trọn đời.
Mà Bành Cao Phong lại nhờ tác phong lôi đình chống tham nhũng nên cũng nhận được khen ngợi của Trung Ương. Sau khi học tập tại chi bộ Đảng không ngờ làm ra thành tích lớn như vậy, thế là Ban tổ chức thông qua thảo luận, chính thức bổ nhiệm ông ta làm Bí thư, đồng thời khiến Đảng đem chuyện của Bành Cao Phong làm ví dụ điển hình. Vì vậy trên đầu ông ta lại thêm vài phần hào quang.
Bành Cao Phong ở phòng làm việc không ngừng nghe điện thoại từ khắp nới gọi đến. Tâm trạng ông ta đương nhiên là vui sướng vô cùng, không ngờ bỏ đi một Cục trưởng cảnh sát bé nhỏ lại có thể kéo ra nhiều chỗ tốt như vậy. Ông ta suy nghĩ đưa ra quyết định báo đáp, chỉ thị Sở cảnh sát Tỉnh tiến hành quét sạch xã hội đen đối với thành phố Trịnh Châu, đương nhiên đi đầu là chỉ hướng về Đường Môn.
Chuyện của đám xã hội đen chỉ cần đặt lên bàn giải quyết việc chung, thì đều sẽ gặp được những dấu vết khó có thể rửa sạch, lại thêm bang phái nhỏ bị diệt trừ phái người ra làm chứng, dưới chứng cứ vô cùng xác thực, rất nhiều bang chúng Đường Môn bị bắt giam, mười mấy vùng cũng bị thanh tra phong tỏa, khiến cho những ngày này Đường Môn vô cùng cực khổ.
Nhưng Phương Tuấn cũng không chỉ bảo các bang chúng an phận nằm yên, cũng điện thoại báo Đường Vinh, bảo ông ta thông qua quan hệ các mặt hóa giải nguy cơ. Bởi vì bang chúng Đường Môn ở thành phố Trịnh Châu cũng không có gây ra ảnh hưởng gì tồi tệ, cho nên dưới tác động của Đường Vinh, Trung Ương bảo Bành Cao Phong ngừng các hoạt động thanh trừ xã hội đen, để dân trong thành phố yên tâm sinh sống.
Mặc dù hành động phía cảnh sát không khiến Đường Môn Trịnh Châu thương gân thương cốt, Đường Môn Trịnh Châu thực lực vẫn tồn tại như trước, nhưng đối với Sở Thiên mà nói đã đủ rồi, thanh trừ chính trị đã tước đi chiếc ô bảo hộ của Đường Môn, đặc biệt là thái độ hợp tác của Bành Cao Phong, khiến mười mấy quan chức đối thủ của hắn trong tay ông ta tràn đầy tin tưởng.
Về sau bất luận đánh con bài nào, tin rằng đều có thể khiến Đường Vinh cháy đầu nát tai.
Ngày thứ ba sau sự việc, Sở Thiên đứng trên mái nhà cứ điểm, mắt nhìn Trịnh Châu phồn hoa mà yên tĩnh trong sáng sớm. Hắn thầm nghĩ, qua vài ngày nữa có thể hoàn toàn đuổi hết thế lực Đường Môn ra ngoài. Đến lúc đó bên ngoài Trịnh là thiên hạ của anh em Soái quân rồi. Cuộc chiến của Đường Vinh chỉ có thể kết thúc như vậy.
Trong lúc trầm tư, Quang Tử chạy lên, đưa ra hai túi sữa đậu nành cho Sở Thiên, mình cũng cầm một túi để uống, sang sảng nói:
- Tam đệ, lại nghĩ gì thế? Làm thế nào san bằng Đường Môn chứ gì? Bọn chúng bây giờ đã quỷ khóc thần gào rồi, chỉ cần có cơ hội đối chiến, chúng ta hoàn toàn có thể nuốt gọn chúng.
Sở Thiên xé bao sữa đậu nành nóng, ở bên góc uống vài ngụm, hương đậu nành thơm ngàn ngập trong khoang miệng, lập tức mới cười trả lời:
- Lạc đà gầy chết vẫn còn hơn ngựa, bang chúng Đường Môn cùng tinh nhuệ Diệp gia cộng vào chí ít cũng có ba nghìn người. Đánh bừa sẽ chỉ làm cho chúng ta chết thê thảm.
Quang Tử đưa hai cái bánh bao cho Sở Thiên, gãi đầu thở dài nói:
- Đỗ Kiếm Minh chết rồi, chết rất thê thảm, bị bao vây giết chết còn bị Đường Môn treo đầu lên. Bọn Đường Môn cũng quá đê tiện vô liêm sỉ, cho dù có hận Đỗ Kiếm Minh cũng không thể đem thi thể đốt, vụ này máu ngấm thù hận. Bất luận như thế nào đều phải đòi lại.
Sở Thiên nắm chiếc bánh bao, như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Treo Cốt Dương Hôi, Đường Môn cũng không đến nỗi bỉ ổi độc ác đến bước này, chỉ sợ bên trong còn ẩn chứa nội tình khác, có lẽ Đường Môn muốn che dấu cái gì?
- Thế nào cũng tốt, hiện giờ chúng ta cần là kìm nén thù hận, qua ngày mai chính là lúc chúng ta phục thù.
Quang Tử mắt lóe sáng, nuốt miếng bánh bao nói:
- Tam đệ, có phần của tôi không?
Sở Thiên cười ha ha nói:
- Đương nhiên không thể thiếu được anh.
Quang Tử cười vang lên, khiến anh em Soái quân ở dưới lầu ngẩng đầu thăm dò.
Ban ngày nhanh chóng trôi qua. Nhìn màn đêm dần dần chìm xuống, bang chúng Đường Môn luôn cảm thấy tâm trạng không yên, có lẽ do thời tiết mưa nhiều ngày, cũng có lẽ nhiều chuyện liên tục xảy ra mấy ngày, khiến cho bọn họ trở nên trông gà hóa cuốc, không chỉ mất đi niềm vui mới chiếm được Trịnh Châu, mà ngược lại tăng thêm vài phần sợ hãi.
Đặc biệt là sợ hãi đêm tối, luôn cảm giác có quá nhiều âm mưu tồn tại. Mười giờ tối, gió lạnh không ngừng thổi, sau cơn mưa như trút nước, chiếc áo khoác ngoài dày cũng ngăn không được gió lạnh tràn vào, luôn khiến người cảm thấy lạnh thấu xương. Vài bang chúng Đường Môn đứng ở cửa sòng bạc, giậm chân xoa tay sưởi ấm, tất cả đều oán hận thời tiết quỷ quái này.
Bỗng nhiên trước mắt họ xuất hiện mười mấy người lạ mặc áo da đen, toàn bộ đều đồng màu đen.
Ô che, mưa từ bên cạnh chầm chậm nhỏ xuống, bọn họ mắt lạnh lùng nhìn mấy người, mang theo hàm ý đâm chém. Bang chúng Đường Môn lúc đầu kinh sợ, lập tức sờ phần đao bên hông quát hỏi:
- Chúng mày là ai?
Người thanh niên chầm chậm dựa vào phía trước nói:
- Chúng tôi là đoàn khảo sát Đông Nam Á.
Bang chúng Đường Môn sững sờ, thốt ra mà nói:
- Đoàn khảo sát Đông Nam Á?
Bọn họ chợt nhớ tới lần trước mấy khu bị tập kích, không chỉ thương vong và tổn thất nghiêm trọng, ngay cả những ông lớn ở đó cũng bị tập kích giết chết, nguyên nhân đều là vì đi ra ngoài tiếp đón đoàn khảo sát Đông Nam Á. Thế là mắt hơi nhoe lại, hô:
- Chúng tao ở đây không hoan nghênh Đoàn khảo sát Đông Nam Á, đi mau, đi mau.
Gã không phân biệt được ra người là thật hay giả, vì an toàn chỉ khiến bọn họ rời đi.
Ai biết, đúng lúc này, người trẻ từ trong người móc ra khẩu súng giảm thanh, đối mặt cửa chính là hai khẩu súng, tiếng súng vù vù vang lên. Bang chúng Đường Môn lập tức chết lặng, hai viên đạn ở mặt rõ ràng lọt vào trong tầm mắt, vài tên bang chúng Đường Môn khác thấy thế kinh hãi, nghĩ không ngờ có người đến phá hoại.
Bọn họ đang muốn phản kháng, nhưng đã không kịp rồi. Người trẻ tuổi đã chuyển sang súng lục, họng súng đen bắn ra viên đạn đoạt mệnh, những người bảo vệ ở cửa lập tức ngã xuống, máu tươi chảy ra lẫn vào nước mưa chảy xuống. Người trẻ tuổi không thèm nhìn, vẫy tay với mười mấy người phía sau:
- Gà cũng không tha.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, hiện rõ dáng người trẻ tuổi, chính là người Việt Nam.
Bên ngoài mưa to gió lớn, vẫn cái lạnh thấu xương, cho nên người trong sòng bạc không phát hiện bên ngoài bảo vệ bị giết chết rồi, hơn nữa sòng bạc hiện tại đang lúc làm ăn sôi động, gần một trăm người đang vui vẻ đánh cược, mà ngay cả nhân viên bên trong cũng bị cuốn vào, ai lại đi chú ý sự việc bên ngoài chứ?
Người mặc áo đen dễ dàng tiến vào không đem người khác dọa đuổi đi, mà tự mình tiến gần bang chúng Đường Môn, sau đó giống như trọng tài giơ súng lên, đứng giữa mọi người liền bóp cò. Tiếng súng vù vù vang lên, mười mấy bang chúng đang xem chớp mắt trúng đạn ngã trên người khách hoặc lên bàn bạc.
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng quát vang lên. Những người khách lúc này mới chen chúc nhau chạy, có người có chút linh hoạt còn thuận thế lấy đi tiền xu, nghĩ ngày khác đến đổi. Tiểu đầu mục Đường Môn biết sự tình, vội chạy nhanh hướng đại đầu mục phía sau báo cáo.
Lúc đi qua người Việt Nam, cái muỗng liền đâm vào bụng gã. Động tác của người Việt Nam đó quá nhanh, lại thêm đối phương đều không có chuẩn bị bị đâm vừa đúng. Tiểu đầu mục Đường Môn kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy bụng liền lùi mấy bước.
Vừa lúc từ phía sau đại đầu mục đi đến, người phụ trách này thân cao khoảng 1m8, dáng người khôi ngô tuấn tú, mặt tròn đầy rỗ.
Vị đại đầu mục bắt lấy tiểu đầu mục đang lui ra sau, hô:
- Định như thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.