Chương trước
Chương sau
Những bang chúng kia bị ép bất đắc dĩ nhặt bánh màn thầu lên.
Nhưng nhìn chiếc bánh biến sắc cảm giác ghê tởm, càng không thể đưa vào miệng ăn, cho nên bất luận các ông lớn ép bức dụ dỗ thế nào, vẫn không có người nào đồng ý ăn, mỗi người đều vẻ mặt đau khổ mặc kệ các lão đại quở trách.
Sở Thiên cười lạnh lùng vài tiếng, cúi người nhặt lên nửa cái bánh màn thầu, không ngại bẩn đưa vào miệng nhai nuốt, Trương Đông Bình bọn họ kinh hãi muốn nói gì nhưng lại bị Sở Thiên ngăn lại, sau khi nuốt hai phần, Sở Thiên mới thản nhiên nói:
- Mặc dù khó ăn một chút, nhưng đều là thực phẩm mà các anh em dùng máu đổi tới, bẩn chút cũng không có gì chứ?
Bang chúng địa phương cũng có ý xấu hổ, nhưng dũng khí của Sở Thiên khiến bọn họ từ trong đáy lòng cảm phục, ăn bánh màn thầu không khó, nhưng ăn dơ bẩn bị nước dầm qua nước mưa, bánh còn dính ít bùn cát lại là rất khó, hơn nữa lấy địa vị và thân phận của Sở Thiên, hắn còn làm được thong dong tụ nhiên như vậy, ai ai cũng biết, đây là chủ có thể đồng sinh cộng tử.
Sống lưng của an hem Soái quân cũng rất thẳng tắp.
Nửa cái bánh dơ bẩn, Sở Thiên vỗ tay nhìn chằm chằm các lão đại.
Đối với các lão đại này, Sở Thiên không một chút nào thương hại, trong mắt bọn họ, chỉ có lợi ích.
Bây giờ, những lợi ích của họ bị tổn thất, bọn họ mới sốt ruột, muốn tìm Sở Thiên làm chủ công lý cho bọn họ, nếu Sở Thiên thật sự vì bọn họ đoạt lại những gì đã mất, tin rằng bọn họ cảm kích mấy ngày rồi sẽ quên ngay, lập tức sẽ càng thêm tham lam, thậm chí uy hiếp lợi ích và địa bàn mà Soái quân đang có.
Cho nên Sở Thiên quyết định giải quyết tận gốc, mượn cơ hội này đánh rơi mấy lão đại này, nâng đỡ có thể lấy nhiệt huyết tươi mới tin tưởng để thay thế, các lão đại cũng không ngờ đến, thiên hạ quả thật không có bữa tối miễn phí, Đường Môn là con sói đi khắp nơi cắn người bừa bãi, mà Sở Thiên, thì lại là con hổ dữ nằm bên cạnh nhìn chằm chằm.
Sói tất nhiên đáng sợ, nhưng hổ cũng ăn tươi nuốt sống.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua mười mấy ông lớn sắc mặt khó coi, từ chối không cho ý kiến nói:
- Thật là chuyện cười của thiên hạ, mười mấy vị lão đại còn lại mấy chục bang chúng, vẫn còn ở đó nói chuyện thân phận với tôi, bắt đầu từ tối hôm qua, các ngươi cũng không phải là gì nữa rồi, nếu như không phục, tìm Đường Môn đoạt lại.
Vương thúc trong lòng tức giận Sở Thiên bức người quá đáng, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn lễ phép nói:
- Thiếu soái anh minh, chúng tôi quả thật là chó nhà có tang, cho nên trước đến cầu khẩn Thiếu soái làm chủ cho chúng tôi, chỉ cần có thể giúp chúng tôi đoạt được những vùng đã mất, Vương thúc tôi xin thề với trời, phân mười gian trong vùng cho anh em Soái quân.
Các lão đại khác cũng đều bày tỏ thái độ, đem lợi ích hư vô cho Sở Thiên.
Sở Thiên không phải tên ngốc, không tin những lời nói hoang tưởng của bọn họ, ngẩng đầu nhìn bang chúng địa phương nói:
- Ra ngoài đời làm thì cùng có chung hoạn nan, Sở Thiên đem lời nói đặt ở đây, ai có thể nhặt bánh màn thầu ăn cho tôi xem, ăn cho anh em soái quân xem, chúng tôi sẽ coi người đấy là bạn, là anh em, đối đãi nhiệt tình.
Nói đến đây, lơi của Sở Thiên lại chuyển mũi nhọn:
- Nếu như ngay cả tinh thần này cũng không có, mọi người cút về đi, lưu lạc đầu đường thì cũng bị Đường Môn chém chết, đều không liên quan đến việc của Soái quân, về phần việc làm chủ cái gì không cần nói đến. Đông Bình, dẫn anh em giám sát cho tốt, người nào dám làm loạn, giết không thương tiếc cho tôi.
Trương Đông Bình cung kính trả lời:
- Vâng, Thiếu soái!
Đang lúc Sở Thiên muốn rời đi, một vị bang chúng dáng người khôi ngô chen lấn đi lên, nhặt lên trên mặt đất hai cánh bánh màn thầu biến dạng, đi đến trước mặt anh em Soái quân, hô hào vạn trượng nói:
- Thiếu soái, Ngũ Hành tôi bằng lòng ăn bánh, Ngũ Hành tôi không cần vinh hoa phú quý, nhưng muốn cùng làm anh em với mọi người.
Sở Thiên quay đầu lại, bình tĩnh nhìn anh ta.
Ngũ Hành nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình, không sợ hãi chút nào hoặc không xấu hổ, cầm hai cái bánh màn thầu đút vào trong miệng, còn dùng sức nhai nuốt, âm thanh những hạt cát va chạm vào răng âm thanh rõ ràng, không đến hai phút, hai cái cánh màn thầu nghâm qua nước bẩn đều được anh ta ăn sạch sành sanh.
Anh ta cúi đầu định đi nhặt cái bánh thứ ba, Sở Thiên nhếch mép cười, thản nhiên nói:
- Ngũ Hành, đủ rồi, ăn một cái bánh là đủ làm anh em rồi, anh bây giờ ăn hai cái bánh, hoàn toàn có thể làm an hem, Đông Bình, đưa vị anh em này dẫn vào bên trong, rượu thịt hầu hạ.
Trương Đông Bình gật gật đầu, nhiệt tình kéo Ngũ Hành đến ôm, sau đó bảo anh em Soái quân đưa vào bên trong ăn cơm, hành động của Ngũ Hành kích thích không ít người, bang chúng địa phương bắt đầu xôn xao đứng lên, các lão đại địa phương lại trở nên bất mãn, Vương thúc liền phẫn nộ chỉ trách:
- Sở Thiên, cậu đây là biến thành tuyển chọn anh em chúng tôi.
Sở Thiên tiến lên vài bước, không cam lòng yếu thế nhìn ông ta:
- Vương thúc, ông đã già rồi, không chỉ không có ánh mắt, ngay cả dũng khí cũng không có, tôi cho ông cơ hội ông lại không có dũng khí, nếu như vừa rồi ông không do dự nhặt bánh lên ăn, không quá ba ngày, tôi sẽ đem những vùng ông đã mất đoạt lại cho ông.
- Bây giờ ông đã lãng phí cơ hội, ngay cả cơ hội lật lại địa bàn cũng không có chứ đừng nói các người tết thành dây thừng đi chống lại Đường Môn, vậy thì là tự mình tìm đường chết. Ông nói xem, anh em dưới trướng cùng các ông còn có tiền đồ gì? Mà Soái quân chính là ánh sáng cầu vồng, Sở Thiên tôi cũng có thể cùng chung hoạn nạn với các anh em.
Vương thúc không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Thiên.
Sở Thiên lộ ra nụ cười, chỉ anh em soái quân nói:
Nếu như tôi bảo bọn họ ăn bánh, không người nào cự tuyệt, biết tại sao không? Bởi vì tôi đi đầu ăn trước, còn ông, lại khiến anh em thủ hạ đi nhặt ăn, bọn họ thế nào có thể ăn được? Vương thúc, làm ông lớn là phải dùng tâm, chứ không phải chỉ có nói!
Buổi nói chuyện khiến các lão đại có chút hổ thẹn, nhưng mọi người đều không muốn thừa nhận mình làm một lão đại thất bại, quay đầu hướng bang chúng hô:
- Đi! Chúng ta đi! Chỗ này không giữ ông, sẽ có chỗ khác giữ ông, cùng lắm thì đầu quân vào Đường Môn, tôi không tin Trịnh Châu lớn thế nàu không có đất dung thân cho chúng ta.
Hơn mười mấy vị lão địa tức giận đi ra ngoài, nhưng ngoại trừ những thân tín cùng họ rời đi, đại đa số bang chúng đều đứng yên tại chỗ, Vương thúc bọn họ đi được mười mấy mét, cảm giác không đúng liền quay đầu nhìn, nhìn thấy bang chúng nhà mình có ý phản bội, vội quát lớn:
- Đi thôi! Lũ khốn!
Âm thanh gào lên không ngờ như tín hiệu, vốn dĩ những banh chúng còn chần chừ lập tức nhặt bánh màn thầu trên đất, đem nhét vào miệng hướng tới anh em soái quân nương tựa. Trương Đông Bình trên mặt mang hàm ý cười, bảo thủ hạ đưa những người bang chúng này vào, còn bảo người chuẩn bị cho bọn họ quần áo sạch và cơm nóng canh nóng.
Khả Nhi ở bên trong cứ điểm rúc vào trong lồng ngực Sở Thiên, khẽ cười nói:
- Lại thêm mấy trăm quân đầy đủ sức lực rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng cười rất sâu, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, đội tiên phong tương lai, chỉ cần bọn họ ghi nhớ bánh màn thầu dơ bẩn ngày hôm nay, vì không để mất đi những gì đã có, bọn họ sẽ nỗ lực mà đi chém giết, xem ra, anh nuốt nửa cái bánh là đáng đấy chứ!
Khả Nhi buông Sở Thiên ra, cười nói:
- Em đi làm bữa sáng cho anh!
Sở Thiên đảo qua đồng hồ trên vách tường, sáng hôm nay còn đem việc lớn xử lý, chủ yếu nhất là cứu ra Quang Tử, vì thế nói:
- Không ăn nữa, lúc này, Bành Cao Phong chắc đang ăn sáng, anh mặt dày đi thưởng thức chút bữa sáng của Bí thư Tỉnh ủy, Khả Nhi, em lùi sau 10 mét âm thầm đi theo anh là được rồi.
Khả Nhi gật gật đầu, giúp Sở Thiên chỉnh sửa quần áo.
Bành Cao Phong quả thật đang ăn sáng, hơn nữa ngay tại góc căn tin Tỉnh ủy, đây là hình tượng dân dã của anh ta, hoặc có lẽ thân phận đặc thù, cũng không có bao nhiêu người dám qua chào hỏi, cho nên anh ta cũng rơi vào yên lặng, nhìn cháo thịt nạc và trứng trong đĩa của, còn có vài miếng chân thịt nướng, ăn vô cùng ngon miệng.
Đang lúc gã uống nửa bát cháo tạm nghỉ, Sở Thiên giống như quỷ hồn xuất hiện trước mặt anh ta, cong môi cười ngốc nghếch:
- Bí thư Bành, anh đúng thật là khó tìm à, không ngờ đường đường là Bí thư Tỉnh ủy lại nấp ở chỗ này ăn sáng, đúng là đầy tớ của nhân dân khó làm, hay thức ăn của căn tin quá ngon nhỉ?
Bành Cao Phong đầu tiên hơi ngạc nhiên, lập tức cười ha hả, anh ta đối với Tô phò mã tài hoa hơn người này vẫn đều tán dương, vội đưa tay chào hỏi nói:
- Ông em, ngồi đi, tôi cũng không ngờ cậu thật sự đến Trịnh Châu này, càng không thể ngờ được cậu sẽ đến đây tìm tôi, đúng rồi, ăn sáng chưa?
Sở Thiên lắc đầu thành khẩn nói:
- Chưa!
Bành Cao Phong vẫy tay gọi nhân viên phục vụ căn tin, bình thản cười nói:
- Anh Trương, làm thêm bát cháo, hai quả trứng, hai chân giò hun khói!
Nhân viên phục vụ vội cung kính đi phục vụ, lúc rời đi còn ngắm Sở Thiên vài lần.
Sau một lát, Sở Thiên cũng ăn cháo trứng thịt nạc, sau khi ăn hai miếng vào bụng, liền thẳng thắn nói:
- Bí thư Bành, tôi đến để tặng anh lễ vật!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.