Vẻ mặt đầy căm uất, Trương Đông Bình gào lên: - Thiếu soái, báo thù cho Đường chủ Đỗ, bọn Đường Môn không chủ vây giết anh ấy, mà còn đem thi thể của anh ấy cùng mấy anh em khác đi đốt, sau đó lại bắt anh Đường chủ Quang vào tù, tất cả các anh em đều đã sẵn sàng, Thiếu soái, dẫn chúng tôi xuất chiến đi, Đông Bình nguyện làm tử sĩ tiên phong! Sở Thiên đưa tay đỡ hắn dậy, khẽ thở dài nói: - Yên tâm, nợ máu vẫn còn, tôi nhất định sẽ biến Trịnh Châu thành nấm mồ thứ hai của bang chúng Đường Môn, có điều nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phải cứu thoát Quang Tử, ai biết được bọn Đường Môn sẽ giở trò gì? Đông Bình, đã tìm được nhà của Cục trưởng cảnh sát chưa? Đông Bình gật đầu, đáp: - Cái tên Cục trưởng cảnh sát này gọi là Uông Tài, là một tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ, ngày thường nhận của chúng ta không ít lợi lộc, hiện giờ nhìn thấy Đường Môn chiếm ưu thế, vậy là liền quay ra đối phó với chúng ta, mấy người chúng tôi đi cầu xin gã thả người, gã nói phải giải quyết theo việc công, bao nhiêu tiền cũng không được. Sở Thiên không một chút bất ngờ, với cảnh sát mà nói ai có lợi thì giúp người ấy, đây là hoàn toàn là lẽ đương nhiên, dù sao bên yếu thế cũng khó mà bảo toàn rồi, bản thân mình giẫm thêm mấy phát cũng có sao đâu? Đây cũng là lý do vì sao Sở Thiên muốn kết giao với đám người Bành Cao Phong. Tô lão gia thật sự là tính toán chu toàn, mặc dù bản thân đồng ý dựa vào Tô gia, mà vẫn quan hệ qua lại với đám người Chu Long Kiếm rất tốt, nhưng nếu muốn bọn họ ra mặt để giải quyết sự việc, thì rõ ràng mất giá trị con người quá mức, huống hồ bọn họ cũng trăm công nghìn việc, không thể việc gì cũng ra mặt, kim bài miễn tử phải là vào thời khắc mấu chốt mới đem ra sử dụng được. Nghĩ đến đây, Sở Thiên đứng dậy vươn vai, dặn dò Trương Đông Bình: - Chuẩn bị tám mươi vạn tiền mặt! Sau đó sau đó chụp hết dãy số của chúng đem đi cất, lần này tôi đến Trịnh Châu không chỉ muốn loại bỏ Đường Môn, mà còn muốn nhổ hết đám quan chức có quan hệ với Đường Môn, để bọn chúng biết được hậu quả của việc đối đầu với Soái quân! Trước khi đến Trịnh Châu, Sở Thiên còn tìm hiểu kỹ càng từ bên Phương Tình, sau lần hội nghị hội đồng nhân dân lần trước, có rất nhiều quan viên đều được thăng chức, việc này cũng đã tạo cơ hội cho Đường Môn ăn sâu bén rễ, Phó tỉnh trưởng Thường vụ tỉnh Hà Nam từng là thị trưởng của Đông Hoàn, là quan viên mà Đường Môn thu xếp tỉ mỉ, vì thế nên gã mới không từ chối việc phá đổ Soái quân. Trong đó Trịnh Châu chính là cửa đột phá, mà Uông Tài chính là người của Phó tỉnh trưởng. Trương Đông Bình chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu. Đèn đường mới lên, bóng đêm tràn ngập khắp nơi. Những ngày mưa, Sở Thiên đều cảm thấy không ngon miệng, vì thế món ngon đầy bàn căn bản không động đũa đến, điều này khiến anh xem Soái quân có chút lúng túng, Khả Nhi xưa nay luôn khéo hiểu lòng người vừa cười vừa vỗ vỗ bả vai Sở Thiên, đích thân đứng dậy làm cho hắn mấy món vừa miệng, một lát sau, hương thơm thức ăn đã từ phòng bếp truyền đến. Tay nghề Khả Nhi đích thực không tồi, đem vài quả trứng gà, nửa mớ rau cải, còn có nửa cân thịt khô làm ra một món hương sắc đủ cả, khiến người ta trở nên thèm ăn, còn khiến mấy người Trương Đông Bình đang gặm chân vịt bên cạnh cũng phải nuốt nước miếng. Dưới sự khích lệ nhiệt tình của Sở Thiên cũng gắp vài đũa ăn thử, mấy người Trương Đông Bình lập tức bỏ chỗ thịt cá trong bát xuống. Bọn họ dù thế nào cũng không nghĩ đến, chỉ là vài thứ đồ đơn giản lại có thể được nấu đến ngon như vậy. Bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách, bầu trời cũng hoàn toàn trở nên âm u, ánh đèn trong phòng có vẻ ấm áp, Sở Thiên vừa mới ăn được vài miếng, thì có một người mặc nguyên cả áo mưa chạy vào thông báo: - Thiếu soái, có một người Việt Nam muốn tìm anh! Sở Thiên khẽ nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng gì, Trương Đông Bình đã cầm cây đao bên cạnh lên, nói một cách hung hăng: - Nhất định là cái bọn Đường Môn lại phái người đến ám sát Thiếu soái rồi, mẹ nó chứ, hôm nay đã giết nhiều người bọn chúng như vậy rồi mà còn chưa chừa, đem bom đi xử lý bọn chúng. Lời của anh ta lập tức khiến cho anh em xung quanh hưởng ướng, tất cả đều căm phẫn hô: - Đêm nay sẽ giết sạch chúng nó. Sở Thiên phất tay bảo bọn họ yên tĩnh, nhớ lại việc nhờ Sa Cầm Tú tìm giúp năm mươi tên người Đông Nam Á, thầm nghĩ chẳng lẽ là bọn họ đến rồi? Nghĩ đến đây, hắn thản nhiên nói: - Đừng nóng, còn có một chuyện quan trọng muốn các cậu đi làm, đi dẫn người Việt Nam đó vào đây, có lẽ, đó chính là đồng minh của chúng ta. Đồng minh? Đám người Trương Đông Mình hơi ngẩn ra. Một lát sau, người Việt Nam vẫn đang khoác áo mưa tiến vào, không thèm để ý đến anh em Soái quân sát khí đằng đằng xung quanh, bỏ áo mưa xuống để lộ ra cái đầu, Sở Thiên sau khi nhìn kỹ thì lập tức mỉm cười, phất tay bảo đám người Trương Đông Bình đi ra, sau đó mới từ từ lên tiếng: - Sao lại là anh? Bang của Việt Nam không có gương mặt nào mới hơn sao? Người đến không phải ai khác mà chính là một chàng trai Việt Nam. Có lẽ đã gặp qua Sở Thiên vài lần, nên cũng có chút hiểu biết về tính tình hắn, vì vậy chàng trai Việt Nam luôn nghiêm túc như tảng đá cũng nặn ra một nụ cười, dùng phương thức chỉ mỗi hắn có nhạo báng: - Quốc gia còn chưa giàu mạnh, chúng tôi lại càng phải giản lược tiết kiệm, đàn bà là để cho đàn ông dùng, còn đàn ông chính là để dùng vào việc khác. Sở Thiên khẽ mỉm cười, vẫy tay bảo Khả Nhi mang cho hắn chén rượu, cùng bát cơm đầy thức ăn, nói một cách đầy thâm ý: - Núi cao đường xa, mưa to gió lớn, đi cả nửa ngày đường đến đây chắc hẳn cũng mệt rồi? Người anh em, nếu không chê, ở đây có cơm có rượu chứ việc dùng, tối nay còn phải dựa vào mấy người nữa đấy. Chàng trai Việt Nam không một chút khách khí, kéo ghế ra liền ngồi bịch xuống bắt đầu ăn uống, sau khi chén hết nửa bát mới ngẩng đầu nhìn Sở Thiên nói: - Năm mươi tên sát thủ đều đã đến đủ, Sa tiểu thư không chỉ chia đều lợi nhuận cho các bang phái, mà cũng cho mọi người đủ tiền trợ cấp cho gia đình, vì thế nên năm mươi cái mạng này của cậu! Sở Thiên ăn vài miếng, cười nói: - Yên tâm, năm mươi mạng không thể dùng hết được, mấy người không sợ chết giống như anh, thường lại sống lâu hơn những người khác nhiều. Chàng trai Việt Nam gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm. Đợi sau khi anh ta ăn xong, Sở Thiên nhỏ giọng bàn bạc với chàng trai Việt Nam, mãi đến khi chắc chắn từng chi tiết nhỏ, chàng trai Việt Nam vốn không có biểu hiện gì ngồi im lắng nghe, nhưng đến lúc sau liền trở nên kinh ngạc, sự thâm sâu trong cách bài trí thế cục, lối suy nghĩ cẩn thận tỉ mỉ của Sở Thiên, đều khiến người ta không thể ngờ nổi, tựa như một cuộc hành động quân sự. Chẳng trách tên tiểu tử này lại có thể oai phong đến vậy, giữa người với người quả thật có khoảng cách rất lớn. Lúc sắp đi, Sở Thiên giao cho chàng trai Việt Nam chiếc thùng màu đen, còn bảo Trương Đông Bình lấy năm mươi vạn đưa cho bọn họ, muốn những người này coi thường sống chết làm việc cho mình, tiền và nghĩa khí là những lợi thế tốt nhất. Sau khi tiễn chàng trai Việt Nam, Sở Thiên cũng lấy khăn lau sạch tay, hiện tại đã là tám giờ. Vì vậy nói với Trương Đông Bình: - Uông Tài lúc này đang ở đâu? Rõ ràng Trương Đông Bình sớm đã chú ý hành tung của Uông Tài Tài, nên sau khi gọi hai cuộc điện thoại liền nói một cách chắc chắn: - Thiếu soái, theo nội tuyến báo lại cùng các anh xem xác định, Uông Tài đang tham dự liên hoan toàn thị cục, ước chừng hai tiếng đồng hồ nữa sẽ về nhà. Thiếu soái, có cần chúng tôi nửa đường chặn giết không? Sở Thiên khoát tay, ánh mắt lạnh lùng xuyên suốt, giọng nói nhàn nhạt: - Giết Cục trưởng Cục cảnh sát rất phiền phức, làm không tốt sẽ bị người ta xử đến cả đời không ngóc nổi dậy. Anh yên tâm, kết cục của lão ta tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi. Đông Bình, tối nay bảo các anh em không được ra ngoài, càng không được đi gây gổ với đám người Đường Môn. Trương Đông Bình biết sẽ có chuyện phát sinh nên vội vàng gật đầu. Mưa rơi không biết mệt mỏi, một chiếc xe màu đen dừng lại ở một khu công cộng, nơi này chính là chỗ tụ tập của những cán bộ cấp thấp trong thành phố, Cục trưởng cảnh sát Uông Tài cười hi hi sờ soạng mấy cảnh sát nữ đang lái xe, dùng những động tác thô tục chui ra khỏi xe, sau đó mở ô tiến lên tầng ba. Gã cũng là một người thận trọng từ lời nói đến hành động, tuy tham ô được không ít tiền của nhưng cũng không dám mua biệt thự xa hoa hưởng thụ, rêu rao khoa trương chính là chuyện đại kỵ của người làm quan. Lên tới tầng ba, gã như ngựa quen đường cũ khẽ đẩy cửa nhà, nhưng lại thấy vợ và con đều đã bị trói vào ghế sô pha, còn bị nhét khăn bông vào miệng, trong nhà chỗ nào cũng vô cùng bừa bộn. Gã vô cùng khiếp sợ, vứt ô xuống đất xông thẳng vào nhà, cơi trói cho vợ và con, sau đó còn không đợi bọn họ lên tiếng đã chạy vào trong thư phòng, mấy cái két bảo hiểm đều bị mở toang, ngay cả vách ngầm cũng bị cạy mở, năm trăm vạn tiền mặt đã không cánh mà bay, ngay cả những khối vàng thỏi đồ cổ ngọc thạch cũng mất tăm mất tích. - Mẹ nó chứ! Là ai làm? Uông Tài gầm lên. Mặc dù chỗ tiền của kia chỉ là hai ba phần trong số tài sản của gã, nhưng cứ như vậy mà bị người ta cướp sạch cũng quả thực là đáng giận, trong lúc gã đang gào thét, vợ và con hắn cũng đã tiến vào, ôm chầm lấy Uông Tài kêu khóc. Uông Tài nhíu mày, hỏi: nguồn TruyenFull.vn - Chuyện gì xảy ra rồi? Vợ hắn ngừng nức nở, bĩu môi nói: - Một tiếng trước, có mấy người xông vào, trói hai mẹ con tôi lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]