Chương trước
Chương sau
- Hoắc Vô Tuý, cho dù sinh ly bệnh tử, nghèo khó hay giàu có, con đều nguyện ở bên Diệp Phi chứ?
Cha xứ khẽ gật đầu, lại vẻ măt hiền từ nhìn cô dâu.
Hoắc Vô Tuý khẽ hé miệng, ngần ngừ nói:
- Con…
- Không đồng ý.
Một tiếng hét lớn ngắt lời truyền từ cửa giáo đường vào. Âm thanh ấy không khiến cho bao người ngồi đấy lạ lẫm. Anh chị em nhà Đường gia cùng Diệp Phi đều biến sắc, không cần quay đầu lại cũng biết đó là Sở Thiên, chỉ là không ai ngờ Sở Thiên lại xuất hiện ở nơi tổ chức lễ cưới náy. Những vị khách khác cũng thi nhau quay đầu lại ra cửa.
Những màn kịch tính chỉ có thể xem trên tivi mà giờ đây lại có thể tận mắt chứng kiến thì làm sao có thể không khiến cho bọn họ cảm thấy phấn khích được cơ chứ.
Đứng trước bậc cửa là Sở Thiên, đứng thẳng sừng sững, anh hùng khiến người ta khiếp sợ.
Hoắc Vô Tuý vúi mừng hét lên, vứt luôn chiếc nhẫn trong tay, túm lấy váy cưới rồi chạy về phía Sở Thiên. Trong long thầm mắng chửi tên khốn này, bây giờ mới thèm xuất hiện để cứu ta, tối nay không xử lý ngươi thì ta không phải họ Hoắc. Tuy đang thầm nhiếc mắng Sở Thiên nhưng trong lòng thì vui mừng hạnh phúc biết bao.
Sở Thiên rất khí phách bước lên vài bước, tất cả đều quên mất việc ngăn hắn lại, chỉ biết nhìn Sở Thiên tiến lại gần chào đón Hoắc Vô Tuý sà vào lòng, cái ôm thật chặt và tha thiết, mọi người gần như đều có thể nghe thấy tiếng hai người ôm trầm lấy nhau.
Cả đất trời như trở nên tĩnh mịch, ngay cả những ngọn nến gần như cũng ngừng lay động, ai ai cũng nhìn hai người này bằng vẻ mặt không thể tin nổi. Đường Phượng nắm lấy tay em gái mà không biết phải làm gì, đây là cái gì với cái gì vậy? Hoắc gia và Sở Thiên có mối thù không đội trời chung, Đường Môn và Soái quân thì chiến đấu đến chết, Hoắc Vô Tuý tại sao lại có liên quan gì đến Sở Thiên?
Đường Hoàng thì thào nói:
- Con nha đầu này đúng là yêu hắn thật rồi.
Hoắc Vô Tuý nhìn Sở Thiên, nhẹ nhàng nói:
- Tên khốn này, người ta còn nghĩ rằng không thèm đến cơ chứ.
Ánh mắt Sở Thiên sâu thẳm nói:
- Trên đường có chút chuyện bất ngờ, đến muộn một chút.
Khoé môi nở một nụ cười mê đắm, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao to lực lưỡng, đặc biệt là đôi mắt đen láy như nhìn thấu được cả thế giới, lại thêm việc dám xông vào đám cưới đang tổ chức. Chỉ riêng việc đấy thôi cũng đã khiến cho không ít thiếu nữ bị chìm đắm mê hoặc trong khí phách của hắn.
Nụ cười của đức mẹ Maria như tươi thêm vài phần.
Lúc này Diệp Phi đau khổ vô cùng, quả thực là phẫn nộ đã lên đến đỉnh điểm, lại còn vứt nhẫn chạy theo Sở Thiên. Cô dâu nào mà lại chạy theo thằng đàn ông khác đúng vào ngày cưới được cơ chứ, thật khó để không giận tím mặt. Huống hồ hôm nay có biết bao nhà chính trị, thương gia trong giới thượng lưu. Nếu không cho Sở Thiên thịt nát xương tan thì sau này không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa.
Chạy lên khoảng 2m Diệp Phi hét lớn:
- Sở Thiên, mày ức hiếp người ta qúa lắm rồi.
Vừa dứt lời, gã liền tung người lên, chân phải giơ theo hình cung lao về phía Sở Thiên, vừa nhanh vừa mạnh. Đòn tấn công tinh nhanh khiến cho mọi quan khách kinh ngạc, ngay cả Sở Thiên cũng có chút không ngờ tới. Không ngờ thiếu gia Diệp gia cũng không phải là tay vừa, trong lúc bối rối cũng chỉ kịp ôm lấy Hoắc Vô Tuý lùi về phía sau vài bước.
Diệp Phi dường như cũng đoán được việc Sở Thiên sẽ né, vặn lưng vài cái rồi đá mạnh về phía Sở Thiên. Cứ đà này nhằm vào vai trái của Sở Thiên, may mà Sở Thiên né nhanh, nếu không thì cà người đã bị gã đá bay lên. Dù vậy thì bên vai trái vẫn cảm thấy đau nhức.
Lúc này bọn Sở Thiên đã kịp rút đến vườn cỏ giáo đường.
Khách chạy vào xem náo nhiệt. Anh chị em Đường gia không biết phải làm gì, chỉ biết đứng nhìn người em trai của mình đau đớn nói:
- Bây giờ làm thế nào đây?
Đường Vinh vỗ vai các chị nói:
- Yên lặng xem kỳ biến đi, nói thẳng ra thì hành động của Sở Thiên làm tổn thất lớn đến danh tiếng của Diệp gia, đợi cho Diệp gia tự tìm lại mặt mũi trước rồi hãy nói. Sau đó chúng ta mới giải quyết việc này, cho dù thế nào thì chúng ta cũng cần phải có một lời giải thích cho Diệp gia.
Ánh mắt Đường Hoàng lộ vẻ bực tức, cắn răng cắn lợi nói:
- Sở Thiên, tao phải chém mày ra thành trăm mảnh.
Đường Vinh đi ra ngoài, đầy thâm ý nói:
- Vô Tuý cũng yêu hắn ta.
Hai lần tấn công liên tiếp giúp cho Diệp Phi có thêm chút dũng khí, tìm lại được chút thể diện. Đúng lúc định thừa thắng xông lên thì đôi mắt đầy âm mưu thâm hiểm của Diệp Độc Tuý chuyển động, cất tiếng ngăn Diệp Phi lại nói:
- Phi Nhi, con là thiếu gia cuả Diệp gia, cũng là chú rể của ngày hôm nay, chút việc này con không phải dính tay vào làm gì.
Diệp Phi muốn nói lại nhưng rồi thôi, cũng không làm gì nữa.
Diệp Độc Tuý ra hiệu cho Diệp Tuyết.
Ăn mặc trang điểm lộng lẫy, Diệp Tuyết biết đã đến lúc mình ra tay rồi, thế là nhanh chóng đi ra, lanh lung nhìn Sở Thiên:
- Dám làm loạn trong đám cưới của Diệp gia, đúng là không biết sợ chết.
Rồi nói với mấy chục tên vệ sỹ của Diệp gia:
- Người đâu, mau bắt tên tiểu tử làm loạn này cho ta.
Sở Thiên không nói gì cười, nhẹ nhàng vẫy tay.
Cô Kiếm từ phía sau tiến lên, chắp tay nhìn đám vệ sỹ cầm những ống sắt, ánh mắt lạnh lùng như những con thú hoang. Trong khi đó những ánh mắt đã bị anh ta lướt qua đều như ngọn lửa bị dập tắt, không có ai dám nhìn thẳng vào anh ta, chỉ còn có hơi thở là còn vô cùng nặng nhọc trầm lắng.
Diệp Tuyết hạ lệnh:
- Đánh gãy tay bọn chúng đi.
Lời nói thật độc ác.
Ánh mắt Sở Thiên lạnh lùng nhìn Cô Kiếm:
- Làm theo lệnh cô ta.
Diệp Tuyết hét:
- Lên
Hai tên vệ sỹ xông lên, hai ống sắt của hai tên vệ sỹ một trái một phải lao xuống đầu Cô Kiếm. Nếu trúng thì đầu Cô Kiếm chắc chắn chảy máu lai láng. Cô Kiếm khẽ tránh, khéo léo tránh khỏi cú tấn công của hai ống sắt, tay phải nhanh chóng nắm lấy bả vai của tên vệ sỹ bên trái.
Trong lúc anh ta dùng hết sức bẻ, khiến cho cả người anh ta hướng về phía bên phải tên vệ sỹ, rầm. Hai ống sắt va chạm vào nhau tạo ra âm thanh chói tai. Hai tên vệ sỹ bị tấn công mạnh quá phải lùi về phía sau, cánh tay tê dại. Cô Kiếm thừa thế bẻ gãy luôn cổ tay của tên vệ sỹ đang giơ lên không trung.
Một tiếng kếu xé lòng vang lên, gã không thể nắm ống sắt được nữa, ống sắt rơi xuống đất, nhưng lại bị Cô Kiếm dùng chân phải đá tung lên. Ống sắt lại bay lên rồi rơi vào tay của Cô Kiếm. Tất cả những hành động trên chỉ xảy ra trong tích tắc.
Cô Kiếm không chút lo sợ quay quay ống sắt trong tay, xông lên đám vệ sỹ đang đứng đó. Cô Kiếm một tay cầm ống sắt, chân chạy linh hoạt, ánh mắt hằm hắm sát khí, ống sắt khi thì giáng thẳng xuống, khi thì đánh thọc sườn, tung ra nhiều chiêu một lúc.
Săc mặt của Đường Vinh biến đổi ngay tắp lự, tự nói với mình:
- Cao thủ.
Khuôn mặt hồng hào của Diệp Tuyết cũng biến sắc, mím chặt môi.
Ở phía xa, sắc mặt của Chúc Phấn Tư cũng trắng bệch. Vỗn dĩ định sau khi lên núi thì trở mặt đối phó với Sở Thiên, nhưng Sở Thiên lại đập vào cái đồng hồ điện tử của anh ta thông báo, vẫn phải giữ đúng nhịp mạch đập để bom không nổ. Nếu tháo bừa thì sẽ nổ tung xác.
Trọng phạm vi 10m không một ngọn cỏ sống sót.
Đương nhiên, cũng có cách để làm cho bom dừng lại. Đó là khi trước khi bom nổ thì nhập 2 lần mật khẩu, như thế thì có thể bỏ chiếc đồng hồ ra. Chúc Phấn Tư không muốn tin nhưng cũng không dám chắc. Cái vẻ không thể đoán trước được của Sở Thiên khiến anh ta mất đi dũng khí, đồng thời nghĩ đến 200 vạn sẽ được hưởng lợi khi hợp tác xong.
Lúc này trong những bước nhảy nhẹ nhàng nhanh nhẹn của những ống sắt, phát ra những âm thanh đùng đùng choác choác. Tốc độ cuả Cô Kiếm nhanh như báo, động tác như thể được tính toán chính xác trong máy tính, đẹp đẽ hoãn mỹ như mây trôi nước chảy, vẻ mặt lại càng thêm nhẹ nhàng, không chút sợ hãi.
Hai phút sau, khách mời ngỡ ngàng nhìn mấy chục người nằm tê liệt trên mặt đất, bọn họ gào thét chói tai. Cô Kiếm không cố ý làm mất đi cần câu cơm của bọn họ nhưng vẫn trừng phạt bọn họ một chút. Đừng nhìn bọn họ chảy máu mà nghĩ rằng bọn họ thương tích nặng nề, vết thương chỉ là phần mềm bên ngoài thôi.
Diệp Tuyết ép người lên, đôi chân trắng như tuyết từ trong bộ váy sườn xám hé ra, đôi dép cao gót hướng về phía eo của Cô Kiếm. Cô Kiếm khẽ nhíu mày, không lùi mà tiến để biến quyền thành chưởng, lấy nhanh đối nhanh. Khi gót dép cao gót chuẩn bị hạ xuống phần eo, cú đấm đã hạ vào đúng mắt cá chân Diệp Tuyết, khiến cho đùi cô ta rung lên, không còn chút sức lực.
Bộ áo trắng của Cô Kiếm khẽ bay bay, ngạo nghễ mà sừng sững.
Đường Vinhg khẽ than, Soái Quân tướng tài quân tinh nhuệ, đúng là danh bất hư truyền.
Diệp Tuyết thấy lợi hại quá liền rút xuống, vội lùi về sau vài bước. Đang chuẩn bị tấn công tiếp thì bị Diệp Độc Tuý ngăn lại. Ông ta là người biết tận dụng hết mọi thứ, ông ta không để cho người của mình lao vào nguy hiểm. Sự mạnh mẽ của Cô Kiếm hiện hưũ ngay trước mắt mọi ngừời.
Diệp Tuyết không phải là đối thủ, e rằng những vệ sỹ khác cũng không phải là đối thủ.
Ánh mắt của Diệp Độc Tuý hướng về phía Sở Thiên, chậm rãi nói:
- Sở Thiên, rốt cuộc mày muốn gì?
Sở Thiên không né tránh ánh mắt của hắn ta thản nhiên nói:
- Sự việc rất rõ ràng.
Bị một tên tiểu tử làm mất mặt, Diệp Độc Tuý vô cùng tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén giận giữ, nói đầy ẩn ý:
- Sở Thiên, treo giải thưởng ở Hồng Kong để lấy đầu người, còn giết chú Phương ném xuống biển, tối qua còn lái máy bay đâm tan nát sòng bạc Kim Thạch, bọn tao đã nhẫn nhịn lắm rồi, hôm này mày lại đến gây chuyện ở đám cưới?
Quan khách nghe thấy nội tình như thế, đều vểnh tai lên nghe, đồng thời cũng tỏ ra tức giận đối với hành động bậy bạ của Sở Thiên, quả thật là ức hiếp người quá mức.
Sở Thiên thở nhẹ cho bớt bực tức, không chút ngần ngừ nói:
- Tôi có thể trả lời câu hỏi của ông, đòi đầu của Diệp Phi, điều này đúng. Vốn dĩ hết sức đơn giản, gã ở Hồng Kong truy sát tôi trước. Còn chú Phương, xin lỗi, tôi không quen chú ta. Máy bay hôm qua quả thực là do tôi lái, nhưng tôi không cố ý lao vào sòng bạc nhà ông.
- Nếu ông chủ Diệp thấy tôi có âm mưu phá hoại sòng bạc của ông, vậy ông cũng có thể tìm một chiếc máy bay chở khách lao vào hoa viên Tiềm Long. Tất nhiên là nếu sau khi ông có đủ tự tin đâm vào mà vẫn còn đủ sức thoát khỏi cái chết. Còn chuyện làm náo loạn ở đám cưới lại càng không nói tới, Hoắc Vô Tuý vốn dĩ là người phụ nữ của Sở Thiên tôi, lẽ nào ông không biết về vụ làm loạn ở quán bar?
Đường Hoàng nói:
- Sở Thiên, tên tiểu nhân, còn dám làm tổn hại đến sự trong sạch của Vô Tuý nhà ta.
Đường Vinh có chút khó chịu, ông ta nhận ra mối quan hệ sâu sắc giữa Sở Thiên và Hoắc Vô Tuý.
Diệp Độc Tuý hừ một tiếng thật mạnh, giận tím mặt nói:
- Tên tiểu tử, miệng lưỡi săc bén, những giải thích kiểu ba hoa chích choè của mày cũng không đền bù được những thiệt hại về tiền bạc và danh dự mà Diệp gia đã mất. Cuối cùng tao hỏi mày, mày quyết tâm muốn đối đầu với Diệp gia sao? Lẽ nào mày không sợ Diệp gia sau này sẽ trả thù mày bằng mọi giá.
Đường Vinh biến sắc, Diệp Độc Túy đã phạm phải điều tối kỵ.
Người khác sẽ cân nhắc xem xét những lợi hại mà Diệp gia uy hiếp, nhưng Sở Thiên không phải người khác, hắn suy cho cùng vẫn là hắn– Sở Thiên, anh hùng của giới xã hội đen. Hắn không chút suy nghĩ tiến lên hai bước, ánh mắt lạnh lùng pha chút đùa giỡ ngạo nghễ nói:
- 8000 quân tinh nhuệ của Soái quân, đủ để san bằng xã hội đen của Macao.
- Diệp gia bé tí teo, tôi đâu có gì phải sợ.
Đã bôn ba giang hồ bao nhiêu năm, nghe thấy những điều đầy khiêu khích của Sở Thiên, trong lòng cũng run lên. Hoắc Vô Tuý được Sở Thiên ôm trong lòng đột nhiên tỉnh ngộ, đột nhiên cảm thấy tên này cũng rất tính cách, đặc biệt là nụ cười thản nhiên, còn thêm vẻ sát khí lúc ẩn lúc hiện, sao lại nhìn thích thú mê đắm đến thế.
Rất nhiều đối thủ quen hắn đều coi hắn là một thanh niên trẻ tuổi, chỉ là một tên tiểu tử kiêu ngạo dám liều. Câu nói này của Sở Thiên mới làm cho đám người hiểu được thân phận của hắn. Bá chủ xã hội đen có một nửa giang sơn, đúng như hắn ta nói, 8000 quân tinh nhuệ thì ai dám địch nổi hắn?
Ngay cả Đường Vinh cũng khẽ thở nhẹ, định nói lại thôi.
Diệp Độc Tuý trầm ngâm hồi lâu rồi nhìn sang Chúc Phấn Tư, trong long đột nhiên nảy sinh ra chủ ý mới, quyết định dùng lực lượng chính diện để đàn áp sự hoang dã của Sở Thiên. Ông ta bước lên vài bước rồi nói với Chúc Phấn Tư: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Cảnh sát Chúc, trong lễ cưới của con trai tôi có kẻ gây chuyện, là một người có trách nhiệm giưc gìn an ninh trật tự, lẽ nào ngài không làm gì ư?
Chúc Phấn Tư thở dài, tôi còn muốn giải vây cho Diệp gia nhà ông vậy mà ông lại nghĩ ra cách bắt tôi phải gánh chịu mọi chuyện, thế thì đừng trách tôi vô nghĩa. Thế là dẫn mấy chục cảnh sát xông lên, hút điếu thuốc rồi nhếch mép nói:
- Trừ bạo an dân xưa nay đều là trách nhiệm của cảnh sát, kẻ gây chuyện đương nhiên phải xử lý rồi.
Người của Diệp gia tỏ vẻ vui mừng, có cảnh sát ra tay đảm bảo Sở Thiên phải khốn khổ khốn nạn. Đến lúc này mới cảm thấy con chó mà mình nuôi dưỡng hàng ngày giờ mới có tác dụng, Diệp Độc Tuý cười khẩy, hiên ngang lẫm liệt nói:
- Vậy thì mời cảnh sát Chúc thi hành nhiệm vụ, bắt kẻ gây chuyện và cướp dâu lại.
Hoắc Vô Tuý ôm chặt lấy Sở Thiên, Sở Thiên vẫn cười mãn nguyện.
Đường Hoàng không hiểu gì, có dự cảm chuyện không hay sẽ xảy ra.
Chúc Phấn Tư vẫy tay, vài chục cảnh sát xông lên, rút sung ra. Nhưng trong nỗi kinh hãi của khách mời thì súng không chĩa vào Sở Thiên mà chĩa vào Diệp Tuyết. Diệp Độc Tuý trầm giọng quát:
- Chúc Phấn Tư, ông có ý gì vậy? Tôi mời các ông đến đây để duy trì an ninh trật tự, ông lại chĩa súng vào chúng tôi?
Thấy Diệp Độc Tuý nghiến răng nghiến lợi, Chúc Phấn Tư có chút bối rối, tránh né ánh mắt ác độc của Diệp Độc Tuý, khẽ than thở:
- Ông chủ Diệp, trách nhiệm trên vai, thật là ngại quá, Diệp Tuyết có liên quan đến việc mua người làm việc ác, nhân chứng vật chứng đều có, tôi không thể không làm việc công, mong ngài lượng thứ.
Nói xong, anh ta cho người lôi Phì Ba lên, còn nắm lấy mic.
Diệp Tuyết nhìn thấy Phì Ba liền biến sắc.
Nhân cơ hội mọi ánh mắt đều đang tập trung vào Diệp Tuyết và Phì Ba, Sở Thiên liền kéo Hoắc Vô Tuý chạy vào căn phòng hướng Tây Nam. Cô Kiếm cũng theo có rút lui, trong tay còn cầm hai quả bom hơi cay. Động tác của bọn họ rất chậm nên chỉ mới đi được mấy chục mét đã bị Diệp Phi phát hiện ra.
Gã hét lên:
- Đứng lại!
Tiếng hét đấy lại khiến cho mọi người chú ý đến.
Đường Hoàng cũng nói:
- Chặn bọn chúng lại.
Đúng lúc vệ sỹ của hai nhà Diệp Hoắc lao về phía Sở Thiên như đàn ong thì Cô Kiếm liền vứt hai quả bom hơi cay ra. Khí cay và khói mù mịt đột nhiên khiến cho bọn chúng bị chậm lại, nhân cơ hội đấy bọn Sở Thiên chui luôn vào trong phòng, rồi chui qua con đường hầm qua biển, lần lượt nhảy xuống.
Khói vẫn mù mịt, tuy không biết bọn Sở Thiên trốn đi đâu mất nhưng ánh mắt Đường Vinh nhìn xung quanh, biết đường xuống núi không nhiều, liền ra lệnh bọn lính thân cận:
- Chặn hết cửa lớn và đường xuống núi, để xem hắn còn chạy được đi đâu.
Diệp gia và Hoắc gia cũng cho người đi chặn ở cửa lớn và đườn xuống núi, không ai ngờ rằng Sở Thiên đã tháo chạy từ căn phòng nhỏ ấy.
Khi khói bớt đi, bọn vệ sỹ mới cẩn thận phá cửa, bọn chúng vô cùng kinh ngạc khi thấy trong phòng trống không.
Vẻ mặt của cha xứ thật khó nhìn, cầu chúa nói:
- Chúa ơi, xin hãy phù hộ cho con.
Diệp Phi chen lên, nhìn cái cửa động mắng:
- Mau truy đuổi cho ta.
Đường Vinh vỗ vai Hồ Hoa Hoa nói:
- Mang đầu hắn về gặp tôi.
Hồ Hoa Hoa gật đầu rồi di chuyển hành động luôn.
Diêp gia, Hoắc gia lần lượt nhấc điện thoại lên.
Sở Thiên không được rút lui một cách thuận lợi như đã nghĩ. Khi Nhiếp Vô Danh chạy ca-nô vòng quanh mặt biển, dừng lại ở cảng du thuyền cũng có mười mấy quân tinh nhuệ của Diệp gia. Bọn chúng vừa nghe xong điện thoại liền nhìn thấy ca-nô, tuy không nhận ra Sở Thiên, nhưng bộ váy cưới màu trắng của Hoắc Vô Tuý đã bị phát hiện ra.
Thế là bọn chúng thi nhau nhảy lên ca-nô, hết tốc lực lao về phía Sở Thiên, trong phút chốc, mặt biển Macao âm ầm, tiếng mô tơ, tiếng song rồi những tạp âm hoà lẫn vào nhau không dứt. Vệ sỹ của Diệp gia trong tay đều cầm súng giảm thanh, chỉ cần tiến sát hoảng 5, 6 mét là bắt đầu nổ sung.
Pằng, pằng, pằng! Mười mấy viên đạn được bắn ra.
Diệp gia đã nói:
- Bắt bằng được bọn chúng, không cần biết sống hay chết.
Thế giới này suy cho cùng là thế giới của vũ khí nóng. Sở Thiến cố gắng có thể cầm đao giết được toàn bộ xã hội đen thần hồn nát thần tính trông gà hóa quốc của Thiên Triều, nhưng tuyệt đối không có khả năng cầm Minh Hồng chiến đao chống lại súng. Hắn có thể đánh rớt đạn bắn tỉa nhưng không có cách nào đối kháng những viên đạn liên tục bắn ra.
Võ lực có cao đến mức nào đều chỉ là để đối phó với sức người, loài người suy cho cùng vẫn là một loài phàm tục. Vì thế mà khi bọn chúng dương súng chuẩn bị tấn công thì Sở Thiên ra hiệu cho mọi người nằm xuống, nắm lấy ca-nô chạy và hét lên với Nhiếp Vô Danh:
- Làm theo kế hoạch, vào chỗ mai phục của bọn Phong Vô Tình.
Nhiếp Vô Danh gật đầu, cho ca-nô chạy chệch hướng.
Sở Thiên cầm hai khẩu súng đứng ở phía ca-nô, hai chân đứng chắc ở thành ca-nô, nhằm vào bọn quân tinh nhuệ của Diệp gia đang đuổi theo sát ngay sau. Trong điều kiện sóng to gió lớn, ca-nô lại đi với tốc độ nhanh thì muốn bắn trúng mục tiêu thì có vẻ như là hơi khó, vì vậy mà vài phát đạn của Sở Thiên đều không trúng mục tiêu.
Mặc dù không trúng mục tiêu nhưng cũng khiến cho chiếc ca-nô chạy chậm lại, đương nhiên cũng gặp phải những cuộc phản công của bọn chúng. Sở Thiên định thần lại, cố gắng thích nghi với hoàn cảnh, mắt tập trung vào mục tiêu bắn lần nữa, lần này cuối cùng cũng có hiệu quả. Vốn định bắn vào tên lái ca-nô nhưng lại trúng vào đầu tên cầm súng.
Vô tình trồng liễu liễu thành rừng!
Phát đạn này ít nhiều cũng khiến cho ca-nô giảm một nửa tốc độ, vô tình trúng mục tiêu đã khiến cho bọn chúng tưởng Sở Thiên là một tay cao thủ bắn súng. Sở Thiên nhân cơ hội đấy thở một hơi, cúi đầu nhìn khói súng từ đầu khẩu sung bay ra, trong người như nóng lên.
Hoắc Vô Tuý cầm lấy súng của Sở Thiên phấn khích nói:
- Cho em bắn mấy phát thử xem.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.