Chương trước
Chương sau
Khi một lần nữa quay trở lại giường, hai tiểu ma nữ đã mơ màng trong cơn buồn ngủ nhìn hắn, bao nhiêu nét quyến rũ của người con gái dường như đều đã phơi bày ra hết, những đường cong mềm mại lúc ẩn lúc hiện, dưới ánh đèn ngủ êm dịu quay người hướng mặt vào Sở Thiên, lại càng phô ra làn da trắng nõn, cặp đùi thon dài mà đẫy đà hiện ra dưới lớp váy mỏng.
Ngửi mùi hương toả ra từ trên người bọn họ, Sở Thiên không khỏi thầm kêu khổ, việc này đối với hắn mà nói quả thực là dày vò khó mà chịu đựng, vết thương còn chưa khỏi hẳn lẽ ra không nên cử động mạnh, nhưng dường như buộc phải cử động.
Tiêu Niệm Nhu khẽ cắn môi, uể oải nói:
- Muốn ra ngoài sao?
Sở Thiên vươn vai bẻ cổ trở lại trên giường, khẽ đáp:
- Không sao, ngủ đi!
Tiêu Tư Nhu mỉm cười đầy mờ ám, vươn người ôm chầm lấy Sở Thiên, giọng nói hết sức quyến rũ:
- Vậy, em còn muốn!
Câu nói của cô thiếu chút nữa làm Sở Thiên bắn ra khỏi giường, doạ hắn chết khiếp, chỉ là, hắn còn chưa lên tiếng đáp lại, Tiêu Tư Nhu đã bắt đầu hành động, đôi môi nhỏ xinh của cô áp sát vào bụng dưới Sở Thiên, cơ thể Sở Thiên lập tức toát lên dục hoả, khiến cả người hắn không được tự nhiên.
Ngã phật từ bi!
Mưa rơi liên tiếp không ngừng trong hai ngày khiến cho cả Thượng Hải trở nên lạnh lẽo ướt át, xem thái độ của ông trời dường như hoàn toàn không có ý định dừng lại, nếu như trời đã muốn giữ khách, Sở Thiên chi bằng cứ ở lại sơn cư Vân Thuỷ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, để ngăn ngừa Bố Xuyên Khốc Tử lẻn vào biệt thự ám sát, Sở Thiên đã đặc biệt bảo chú Trung tăng cường hộ vệ.
Còn Trương Vĩnh Quý thì đã đăng tin về trận chiến lên báo, còn trực tiếp bịa đặt tội danh cho bọn chúng, việc này chính là nhằm phá hoại hội Thế Bác, dù sao người cũng đã chết kha khá rồi, cũng không cần lo lắng Bố Xuyên Khốc Tử sẽ gây ra sóng to gió lớn gì, ý anh ta vốn muốn xin một cái lệnh truy nã, nhưng suy nghĩ một hồi lại vẫn thôi, mối hoạ này để cho Sở Thiên giải quyết.
Kiểu thời tiết này thực sự khiến người ta phiền muộn, Sở Thiên cùng hai chị em Tiêu gia ngoài việc mây mưa thì gần như không còn trò giải trí gì khác, còn Bát gia dường như lại vô cùng bận rộn, trong trời mưa bão như vậy mà vẫn đi tham dự tiệc, Sở Thiên trong lòng hiểu rõ, lão là vì muốn sự phát triển của Soái quân càng thêm thuận lợi, nếu muốn Giang Tích ổn định, tất phải làm yên Thượng Hải.
Soái quân tập hợp tại Thượng Hải đã tản đi gần hết, Ninh Ba cùng Tô Châu không chỉ một lần nữa rơi vào tay Soái quân mà Sở Thiên còn phái Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh tiện thể dọn sạch luôn phần tử xấu còn lại, chỉ cần là những bang phái từng liên hiệp với Đường Môn đối phó Soái quân, đều bị loại bỏ không thương tiếc, so với Đường Môn, những bang phái nhỏ lẻ này càng nguy hiểm hơn.
Lúc trước nền móng của Soái quân còn chưa ổn định, cần phải dùng đến chính sách mềm mỏng, hiện giờ đại cục đã định, tất nhiên phải dùng đến thủ đoạn cứng rắn để loại bỏ toàn bộ những yếu tố bất ổn, huống hồ Đường Môn đã lâm vào thế yếu, không cần lo lắng về việc bọn chúng có thể mưu lợi bất chính, đương nhiên, chính Soái quân cũng chưa thể hoàn toàn thôn tính Đường Môn, mà chỉ có thể chọn cách từng bước lấn tới làm thượng sách.
Tới gần trưa, Bát gia lại ra ngoài.
Lúc ông gần ra đến cửa, Sở Thiên nhìn ra trời mưa tầm tã bên ngoài, bất đắc dĩ hỏi một câu:
- Nghĩa phụ, người hiện giờ vì Soái quân mà khiến cuộc sống an nhàn trở nên bận rộn, Sở Thiên trong lòng thật sự cảm thấy rất thẹn, người hôm nay đừng ra ngoài nữa, ở nhà nghỉ ngơi, có việc gì cứ để thuộc hạ đi làm là được rồi.
Bát gia ngước nhìn trời mưa, khẽ mỉm cười nói:
- Ta nghỉ hưu cũng sắp được hai mươi năm rồi, cũng thanh tĩnh đủ rồi, trước đây là vì lo lắng cho an nguy của hai con nha đầu này nên mới rửa tay gác kiếm, nay có con chăm sóc, ta ra ngoài đi lại cũng bớt lo âu, hơn nữa không chỉ không mệt, ngược lại còn thấy sung sức hơn nhiều!
Sở Thiên khẽ cười khổ, ngẩng đầu hỏi:
- Hôm nay phải đi dự tiệc ở đâu vậy?
Gương mặt Bát gia chợt trở nên nghiêm túc, khẽ thở dài nói:
- Đường chủ Đặng sáng sớm gọi điện cho ta, nói Thị uỷ muốn trưng thu ba bến cảng quan trọng của Soái quân để xây viện nghệ thuật, cậu ta nhiều lần liên lạc đều không được, vì muốn bãi bình trưng thu, nên mới mời ta đến thăm dò tin tức Thị uỷ, xem có liệu có thể xoay chuyển được gì không.
Sở Thiên có chút sững sờ, lập tức lên tiếng:
- Trưng thu bến cảng? Thị uỷ có phải là ăn no nhàn rỗi rồi không, cứ cho là muốn xây viện nghệ thuật cũng đâu cần phải xây ở bến cảng đâu, cả Thượng Hải rộng lớn này chẳng lẽ không kiếm được nơi nào khác sao? Con thấy đây là Thị uỷ cố ý bới móc, nghĩa phụ, không cần để ý việc này đâu, dám động đến bến cảng, con sẽ động tới Thị uỷ!
Bát gia khoát khoát tay, đứa trẻ này đúng là cương nhu đều có, trong nhũn nhặn vẫn không thiếu sự ngang ngược, có điều vẫn là không thể làm ẩu với Thị uỷ được, nói thế nào thì đó cũng là cơ cấu quản lý quốc gia, vì vậy ông mỉm cười trả lời:
- Có thể giải quyết trong hoà bình là tốt nhất, thêm một người bạn vẫn tốt hơn bớt đi một kẻ thù, hôm nay ta làm sao có thể không đi được?
Sở Thiên thoáng tư lự, dường như cũng cảm thấy có lý, nên thở dài nói:
- Nghĩa phụ, quan hệ của Thị uỷ với chúng ta hình như cũng không tồi, tại sao lại đột nhiên đòi trưng thu bến cảng của Soái quân được? Theo tình thế này, cảm giác như bọn chúng cố ý nhằm vào Soái quân, người sao không đi tìm Trương Đại Hải hỏi tình hình trước?
Bát gia lắc đầu, đáp:
- Thị uỷ đã thay nhiệm kỳ mới rồi, Phó Bí thư Thường vụ bây giờ là người mới được điều đến từ phía Nam, nghe nói cũng có xuất thân từ Trung Ương, ngoại trừ giữ chút thể diện cho Thị uỷ cùng Thị trưởng, thì những người khác đều không coi ra gì, trưng thu bến cảng xây viện nghệ thuật cũng chính là chủ ý của người đó.
Sở Thiên gật đầu, thì ra là thế.
Bát gia nhìn giờ, vỗ vỗ vai Sở Thiên rồi ra ngoài.
Ăn xong bữa trưa phong phú, Sở Thiên ôn tồn chăm sóc hai chị em Tiêu gia, từ sau khi hai chị em họ thẳng thắn với nhau, thái độ ngược lại càng trở nên tự nhiên sôi nổi, điều này khiến Sở Thiên cảm thấy may mắn như được sống lại ở kiếp sau, nhưng điện thoại của Trương Vĩnh Quý lại quấy rầy sự thoải mái của hắn, hơn nữa chuyện nhờ vả càng khiến cho hắn ngẩn người.
Giữa lúc Sở Thiên đang nằm trong lòng Tiêu Tư Nhu, thì Trương Vĩnh Quý gọi điện đến, vẫn là cái kiểu cười khách khí, sau đó sang sảng hỏi:
- Thiếu soái, vỗn dĩ muốn mời cậu uống vài ly, nhưng mấy ngày nay bận tối mày tối mặt, nên mới chưa được tỏ lòng hiếu khách, mong cậu lượng thứ cho!
Sở Thiên khẽ cười, nếu đã không phải tìm mình để uống rượu, vậy thì chắc chắn là có chuyện muốn nhờ vả mình, khách sáo như vậy không phải là phong cách của Trương Vĩnh Quý, vậy nên hắn đành buông Tiêu Tư Nhu ra, đáp một các đầy ý tứ:
- Cục trưởng Trương, chúng ta đều không phải là người ngoài, có chuyện gì cứ trực tiếp nói, có thể giúp thì Sở Thiên nhất định giúp!
Giọng nói của Trương Vĩnh Quý lập tức trở nên trầm xuống, cuộc sống lăn lộn trong quan trường khiến anh ta biết được cách áp chế tâm trạng, khẽ thở dài lên tiếng:
- Thiếu soái anh minh, Trương Vĩnh Quý đích thực có một yêu cầu quá đáng, vốn cũng không muốn phiền đến Thiếu soái, nhưng tôi hiện giờ đã chót đâm lao thì phải theo lao, suy nghĩ một hồi vẫn chỉ còn cách đến tìm cậu.
Sở Thiên nắm tay Tiêu Tư Nhu, cười đáp lại:
- Cục trưởng Trương cứ nói!
Trương Vĩnh Quý suy nghĩ một chút, cũng không nói đùa thêm, rủ rỉ nói:
- Thiếu soái, chúng tôi lần này vây diệt tổ Sơn Khẩu, ngoài giết chết mười bảy tên bọn chúng, còn moi được một vài tin có ích từ tên còn sống, đó chính là vũ khí của bọn chúng đều được làm ở Thiên Triều, hơn nữa còn là mua ở chợ đen Thượng Hải!
Bố Xuyên Khốc Tử tất nhiên không thể mang theo vũ khí từ Đông Doanh đến, vì thế nên mua súng đạn giá cao từ hắc đạo Thiên Triều cũng không có gì là lạ, nhưng địa điểm giao dịch là ở Thượng Hải lại khiến cho hắn có chút bất ngờ, không ngờ rằng ngay trước mắt mình mà vẫn còn có kẻ buôn bán vũ khí, còn mặc cho tổ Sơn Khẩu mua để đối phó đồng bào, điều này khiến cho hắn có chút bất mãn.
Sở Thiên biết Trương Vĩnh Quý còn chưa nói hết, nên bình tĩnh nói:
- Không ngờ lại là mua ở chợ đen Thượng Hải, Cục trưởng Trương biến mối nguy thành công tích, phải dẫn các anh em đi dẹp bọn chúng mới được, tôi tin rằng có thể giúp anh tái lập công lớn. Hay là Cục trưởng Trương cho rằng kẻ buôn bán súng đạn kia là người của Soái quân? Không, anh cứ việc ra tay.
Trương Vĩnh Quý cười khan mấy tiếng, hạ giọng nói:
- Không phải là tôi muốn dẹp bọn chúng, mà là có quá nhiều phiền toái, nếu như tôi có thể một mẻ quét hết bọn chúng thì không có vấn đề gì, nhưng nếu chẳng may bị rò rỉ tin đồn hoặc là mấy tên cầm đầu bỏ trốn, thì con đường làm quan của tôi cũng đi tong rồi, bởi vì tôi rất quen thuộc với cấp trên của bọn chúng. Nhưng tôi có thể thề với trời rằng, tôi hoàn toàn không biết bọn chúng buôn bán súng ống!
Sở Thiên lập tức hiểu ra mà cười lên, hắn rốt cuộc cũng biết nguyên do của sự việc, hóa ra là Trương Vĩnh Quý cũng đã nhận không ít của người ta, nên bây giờ đã chót dính dáng vào rồi thì giống như cưỡi trên lưng cọp, nếu như vây bắt bọn chúng thành công còn dễ nói, nhưng nếu như hành động thất bại, bọn thương nhân kia chắc chắn sẽ lôi chuyện Trương Vĩnh Quý nhận hối lộ ra.
Đương nhiên, nếu như Trương Vĩnh Quý bây giờ không đối phó bọn chúng, có lẽ mọi người sẽ đều bình an vô sự, nhưng cái an này phỏng chừng cũng chỉ là tạm thời, không chắc ngày nào đó sẽ bị bại lộ ra, dù sao thì người của tổ Sơn Khẩu đã khai ra đám thương nhân đó, có độc tài đến đâu thì cũng không thể xóa đi toàn bộ ghi chép, lại càng không thể giết sạch cấp dưới để bịt miệng.
Im lặng trong giây lát, Sở Thiên thử thăm dò nói:
- Vậy ý Cục trưởng Trương thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.