Sau khi nói xong, cũng không quan tâm vẻ mặt khó coi của các Lão Đại, Sở Thiên uống hết nửa chén rượu còn lại rồi đi thẳng ra ngoài cửa. Vương Trung Thiên và các an hem còn lại cũng nhanh chóng theo kịp, chỉ lo Lão Đại địa phương nảy sinh ý xấu gì đó. Đường Đại Long nhẹ nhàng thở dài, sau đó đứng dậy hô:
- Thiếu soái, tôi tiễn cậu a!
Lão Đại phía bên phải không ngừng ngầm hận. Quay đầu hướng về các Lão Đại, hạ thấp giọng:
- Các vị anh em, phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó, chúng ta dành nửa phần Hàng Châu của Sở Thiên đi. Long Gia cây đại thụ này đã quá già rồi. Cũng không có chí lớn hoài bão cao xa, càng quan trọng hơn là không còn béo bở nữa.
Các Lão Đại đối diện nhìn lẫn nhau mấy lần không có ngay lập tức tỏ thái độ. Trong mắt của Lão Đại phía bên trái bộc lộ vẻ chăm chú, hơi lo lắng nói:
- Ý tưởng tuy không tệ, nhưng Sở Thiên can đảm như vậy, sao lại dễ dàng giết chết như vậy được? Nết như sự việc bại lộ, đầu của chúng ta có thể đều phải chuyển vị trí, càng không phải nói phú quý gì rồi?
Lão Đại phía bên phải cười nhan hiểm, âm thanh biến đổi càng thấp, chậm rãi nói:
- Sợ cái gì? Long Gia tuy già rồi danh hiệu vẫn có thể dùng. Chúng ta dùng tên lão ta làm khó Sở Thiên, nếu như thật sự thất bại thì toàn bộ đổ lên người Long Gia, đến lúc đó Sở Thiên chỉ có thể khiến đầu Long Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1541072/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.