Khi nhân viên bán đấu giá trịnh trọng hô lên:
- Áo giáp Thiên Túng, giá quy định ba trăm ngàn.
Sở Thiên vẫn lười biếng giơ biển lên:
- Ba mươi lăm vạn!
Giá cả này lại khiến mọi người cười, cười Sở Thiên vô tri, trong phòng đấu giá trừ việc nghe nhân viên bán đấu giá cảm xúc mạnh mẽ dâng trào lôi cuốn, còn phải tham khảo giá trị lịch sử của sản phậm. Cho nên áo giáp thiên hạ vô địch này, đao thương bất nhập cũng vô dụng, nó chung quy chỉ là một thứ do Trương Thiên Túng mặc trong lịch sử, cho nên mọi người đều không có hứng thú gì với bộ giáp trong truyền thuyết.
Nếu đổi thành Hoàng kim giáp của Tần Thủy Hoàng, đoán chừng phải là ba mươi triệu.
Nhân viên bán đấu giá hiên nhiên cũng biết sắt vụn thì không béo bở, vì thế cũng không giống như trường kiếm ngừng lại, mà gõ búa nhanh chóng kêu to:
- Ba mươi lăm vạn lần đầu tiên! Ba mươi lăm vạn lần thứ hai! Ba mươi lăm vạn lần thé ba! Thành giao, chúc mừng tiên sinh mang biển số 4 đã có được áo giáp Thiên Túng thiên hạ vô địch.
Sở Thiên lập tức cười khổ.
Đường Hoàng cùng mẹ Thẩm không ngừng trộm cười.
Tiếp theo là vài bức thư họa và ngọc thạch, mỗi đồ vật đó đều có giá quy định cách xa áo giáp mà Sở Thiên mua được, ngay cả cái bô không rõ ràng cũng đáng giá tám mươi vạn. Sở Thiên có vài phần xấu hổ, xem ra tên người đều có địa vị, nếu không sao có thể đánh giá của áo giáp thấp hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1541032/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.