Người trẻ tuổi thẳng đờ ngã xuống đất, bụi đất bay đầy, máu tươi giàn giụa.
Âu Dương Thải Vi mặt trắng bệch, tên thuộc hạ cường tráng nhất lại chết như vậy, cô nhìn chằm chằm Mạt Nhĩ Vô Mang nhưng không dám ra lệnh đông thủ, cao thủ đem tới đêm nay đã bị tổn thất quá nửa, nếu tất cả những người còn lại đều xông lên mà có thể tiêu diệt được Mạt Nhĩ Vô Mang và Sở Thiên thì cô sẽ không tiếc gì mà hy sinh bọn họ, chỉ sợ tất cả đều chết mà việc lại không thành.
Mạt Nhĩ Vô Mang không đếm xỉa gì tới sự tồn tại của bọn họ mà chậm rãi bước tới bên cạnh Sở Thiên đưa tay kéo Sở Thiên lên vai rồi đi ra khỏi ngõ nhỏ. Trong nháy mắt Sở Thiên nhắm mắt lại, hắn mơ hồ nhìn thấy sắc mặt khó coi của Âu Dương Thải Vi miệng nở nụ cười rồi sau đó choáng váng ngủ thiếp đi.
Hai tên sát thủ đi tới bên cạnh Âu Dương Thải Vi, trong ánh mắt của tên lớn tuổi lóe lên sự chấp nhất và điên cuồng tay, cầm khảm đao chưa được uống máu hạ giọng nói:
- Âu Dương tiểu thư, chúng ta cứ như vậy mà để chotên Ấn Độ cứu người đi à? Tiểu thư hạ lệnh đi, chúng tôi không sợ chết chỉ cần giết được mục tiêu, chết thì có làm sao?
Âu Dương Thải Vi cũng đang sục sôi, nhưng nghe được câu nói của thuộc hạ thì lại trở lên bình tĩnh thản nhiên đáp:
- Chết, muốn chết thì cũng phải chết cho có ý nghĩa chứ, tên Ấn Độ không rõ lai lịch này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1541017/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.