Chương trước
Chương sau
Ngưu Ma Vương hơi ngơ ngác rồi lập tức gật đầu khâm phục.
Lúc này anh Húc vừa thay thuốc từ trong bước ra, nghe thấy câu nói của Sở Thiên thì khẽ mỉm cười mở miệng nói:
- Tối nay có bao nhiêu là chuyện hay như thế thì cái tên già Triệu Bảo Khôn chẳng phải khó mà ngủ được à? Anh nghe nói gã mắc bệnh tim, nhỡ đâu làm gã tức chết thì những ngày tháng sau này chẳng phải rất đơn điệu và chán ngán sao?
Ngưu Ma Vương đã quen với việc trêu đùa của hai người bèn hài hước cho câu:
- Hội Đông Hưng thì làm sao lại tịch mịch được chứ? Tuy tình thế có hơi gấp gáp nhưng cũng thể hiện sự an toàn ít ra có cảnh sát áp sát hai bên, nghe nói Thiên Vương Thác Tháp Hùng câu được nữ minh tinh hạng hai nên đêm nay muốn đem ra khoe khoang.
Anh Húc cười khinh bỉ:
- Minh tinh hạng hai cũng đã vội phô trương?
Tay nắm chén của Sở Thiên hơi ngưng lại ánh mắt lóe qua nụ cười đầy thâm ý còn có cả mấy phần nồng cháy, dường như không biết có bao nhiêu tiềm lực ẩn chứa trong đôi mắt rạng rỡ của hắn, đặt chén trà xuống thản nhiên nói:
- Thiên Vương Thác Tháp Hùng là thứ gì chứ? Tứ đại Thiên Vương của hội Đông Hưng à?
Trong lòng Ngưu Ma Vương khẽ lay động vội đáp lại:
- Thiếu soái đoán không sai, Thiên Vương Thác Tháp Hùng là người có năng lực của hội Đông Hưng, người cao gần hai mét nhìn giống như gấu chó vậy, tuy không có nhiều trí tuệ nhưng thân thủ và khí lực thì không thể xem nhẹ, mười mấy người đánh cùng lúc cũng không thể nào tiến vào sát người gã, càng không thể nói có thể làm thương gã, còn nghe nói đao thương không xuyên được vào người gã.
Anh Húc gật đầu trịnh trọng, trong ánh mắt quết qua một vệt cười khổ, chần chừ giây lát chứng thực nói:
- Đúng vậy, tên đó nợ chúng ta không ít máu, cả hội Hắc Dạ ngòai anh có thể đánh ngang sức với gã ra thì các anh em khác cơ bản là không thể động tới kẽ răng của gã, trong trận huyết chiến điên cuồng nhất gã đã giết chết bốn Đại tướng của hội Hắc Dạ.
Sở Thiên vỗ vai an ủi anh Húc, không chó ý kiến cười nói:
- Bạch Liên Giáo lúc đầu cũng kêu đao thương không xuyên thủng, bị người thống trị quân đội bắn cho mấy phát liền ngã xuống ngay, đương nhiên em không nói anh em hội Hắc Dạ vô dụng, không ngờ Thiên Vương Hùng lại mở tiệc đãi khách, chúng ta sẽ mượn cơ hội này tiêu diệt bọn chúng, gửi cho Triệu Bảo Khôn thêm chút hậu lễ.
Anh Húc cười sảng khoái gật đầu đáp:
- Được! Đêm nay chúng ta sẽ làm trận máu chảy thành sông luôn.
Ngưu Ma Vương tương đối tỉnh táo, chần chừ một lát sau nói:
- Hại vị đại ca, giờ cảnh sát canh chừng rất nghiêm ngặt nên việc điều động anh em cũng sẽ bị cảnh sát hạn chế, sáng nay Sở cảnh sát còn đặc biệt ra lệnh, ai cũng không được gây rối giết người trong năm mới, nếu không sẽ xử ngay tại chỗ. Mà yến tiệc của Thiên Vương Hùng ít nhất cũng phải hơn trăm người.
Sở Thiên quay đầu nhìn anh Húc thản nhiên nói:
- Chúng ta còn có tử sĩ Soái quân.
Ba mươi vị tử sĩ Soái quân bay từ kinh thành tới Hongkong sau khi đước anh Húc đón tiếp thì vẫn luôn ẩn nấp ở nơi bí mật, hai ngày nay Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu mới qua đó huấn luyện, sở dĩ Sở Thiên không cho lộ diện nhóm lực lượng này là vì muốn trong thời khắc then chốt mới dùng tới, thật không ngờ tối nay lại trở thành quân cờ quan trọng.
Trong mắt anh Húc toát ra hào quang rực rỡ, anh ta đương nhiên biết đó là những ai, đó là những người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết sức sống, giơ tay nhấc chân đều mang ý chí và lực lượng vô hạn, nhìn thấy họ là tự đáy lòng lại có cảm giác nhiệt huyết mênh mông, nhìn thấy họ là thấy cảm xúc cả thế giới vĩnh viễn bất diệt.
Dường như tương đồng về thời gian, thành viên nhóm Ti Cơ mang nỗi đau khổ và lòng căm phẫn vào sân bay, tối qua sau khi bị Sở Thiên làm cho nhục nhã của và cái chết của người đại diện, bọn họ lòng đầy căm phẫn dẫn đám fans đến Sở cảnh sát cãi cọ, đòi cảnh sát phải ngay lập tức bắt Sở Thiên nhưng Cảnh sát trưởng lại không hành động gì hết.
Cảnh sát từ chối đáp lại, bọn họ từ phẫn nộ trở thành bất đắc dĩ, sau đó từ những người biết chuyện đã do thám và biết được chút manh mối, biết được người muốn trêu trọc mình là một người quyền thế ngất trời thì ngay lập tức làm xong bản chép rồi nhanh chóng bỏ đi, đồng thời mua vé máy bay sớm nhất bay về Triều Tiên, đợi tới địa bàn của mình xong mới đòi lại công đạo.
Các thành viên Ti Có nhìm về khu thành phố xa xăm kia nghiến răng nghiến lợi chửi rủa:
- Những người Thiên Triều thấp hèn chết tiệt, đợi sau khi ta về tới Triều Tiên thì sẽ chính thức hỏi thăm các người, đem tất cả những thứ gặp phải nói toạc ra để cho chính phủ giết tất cả những minh tinh của các ngươi ở Triều Tiên, rồi sau đó sẽ cho vài tên đến làm nhục chính phủ Thiên Triều xem mặt mũi các ngươi lúc đó thế nào.
Càng khiến gã cảm thấy tà ác và kích thích là tối qua có mấy nữ sắc hiến thân cho họ, dưới sự thao túng túng của bọn họ những nữ tử toàn trường diễm hương biến thành fans hâm mộ thay Sở Thiên xin lỗi và an ủi họ, gã hoàn toàn tin rằng những băng ghi âm này có thể kích động một cách hung hãn người của Thiên Triều.
Nhưng tất cả những tình huống lại không giống như họ dự liệu, vừa đi qua của kiểm tra an ninh, dụng cụ kiểm tra an ninh lại thảm thiết vang lên gây sự chú ý của tất cả mọi người ở san bay, mấy thành viên kiểm tra an ninh rất có lễ độ bước lên sau khi kiểm tra giấy chứng nhận của bọn họ và vé máy bay rồi mời họ mở vali xách tay ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dưới ánh mắt chằm chằm của nhân viên kiểm tra an ninh và du khách, các thành viên Ti Cơ kinh ngạc và khó chịu kéo khóa ra, sắc mặt lập tức trở lên trăng bệch khó chịu, trong túi xách của mỗi người nếu không phải là đạn thì cũng là thuốc phiện, thậm chí còn có cả lựu đạn tự chế, những tội lớn không ngờ lại giáng xuống thân bọn họ.
Nhóm lữ khách bị dọa đen mức muốn tè ra quần, nhân viên kiểm tra cũng phải lui về sau và kêu gọi nhân viên đặc công.
Những người qua đường vô danh dường như nhận ra họ là thành viên của Ti Cơ, thấp giọng bàn luận:
- Ôi! Không ngờ lại là thành viên nhóm Ti Cơ.
Người qua đường nọ cũng nhìn ra, nói thêm vào:
- Đúng đấy, không ngờ lại dám buôn lậu vũ khí đạn dược.
Người qua đường khác là người Anh, đau lòng than thở:
- Haiz!
Cái kiểu bàn luận này dường như là làm tổn thương người khác, những thành viên Ti Cơ nhân khí vốn cao trải qua chuyện tối qua sớm đã mất hết thể diện, nếu hôm nay mà bị chúng nhận thì cơ đồ xem như hết rồi, những thành viên Ti Cơ sau lúc ngu ngơ kịp phản ứng lại cầm lấy lựu đạn tự chế, hoang mang hét to:
- Đây không phải là của chúng tôi! Không phải là của chúng tôi!
Nhân viên đặc công chạy tới nhằm chuẩn súng, miệng nghiêm khắc quát:
- Bỏ xuống! Bỏ vũ khí xuống!
Thành viên Ti Cơ này dường như không nghe được cảnh cáo cũng hình như quên mất mình đang cầm lựu đạn, càng giống như đang dành lại danh dự của mình bước nhanh tới phía nhân viên kiểm tra, vẫn lo lắng nói:
- Những thứ này thật sự không phải của chúng tôi mà, không phải của chúng tôi, có người muốn hãm hại chúng tôi, hãm hại chúng tôi mà!
Không có bất cứ ai nghe những lời mà họ nói, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào tay gã.
Nhân viên đặc công sân bay lập tức hét lớn:
- Đứng lại! Nếu không sẽ nổ súng! Bỏ vũ khí xuống!
Tên thành viên này nghe thấy nổ súng thì hơi run sợ, đúng lúc định dừng bước thì Văn Băng Tuyết ẩn trong đám lữ khách rút súng bắn ra, "Bàng!" tiếng súng vang lên viên đạn trúng vào tim gã, lựu đạn từ trong tay gã bắn ra về phía nhân viên kiểm tra, nhân viên đặc công phản ứng có điều kiện nhấc súng lên bắn về phía thành viên Ti Cơ.
Một lát sau mười mấy thành viên đều ngã xuống trong vũng máu.
Máu chảy thành sông! Chết không nhắm mắt!
Văn Băng Tuyết khẽ thở dài rồi thu súng lại.
Không lâu sau toàn sân bay bị phong tỏa, vì thân phận của nhóm Ti Cơ nên các cơ quan truyền hình cũng rầm rầm kéo tới, rất nhiều tin tức nóng hổi cũng ngay lập tức được thay mới tiết mục, thay vào đó là sự việc tại sân bay, tin tức đặc khu, tin tức trong nước và cả tin tức thế giới cũng đưa tin mạnh mẽ, sự tươi cười của các xướng ngôn viên vẫn lớn hơn cả sự bi thương.
Tuy có những chuyên gia nghi ngờ về việc nổ súng của nhân viên đặc công, nói cho cùng hung cực ác đồ thì cũng phải có nhân quyền, nhưng sau khi cuốn băng ghi hình thành viên Ti Cơ cầm lựu đạn ở sân bay được phát ra thì lập tức im ngay. Nhưng khi chính phủ Triều Tiên muốn thông qua việc điều tra để lấy lại chút thể diện thì hành động thân hướng của chính phủ Thiên Triều lập tức khiến người ta vô cùng băn khoăn.
Trong sự kêu khóc của đám fan hâm mộ, thi thể của Ti Cơ nhanh chóng được chuyển tới sân bay.
Xem xong tin tức cấp thiết, Sở Thiên liền gọi điện thoại cho Tiếu Thanh Băng, đợi anh ta thở dài sau đó mới thản nhiên nói:
- Tổ trưởng Tiếu, sự việc đã xong xuôi, bắt đầu từ ngày hôm nay ai đi đường nấy. Tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền tới anh và người nhà anh, nhưng mong anh cũng đừng ra tay với anh em của tôi nữa.
Tiếu Thanh Băng than dài, đau khổ và mâu thuẫn đan xem:
- Hy vọng là như vậy!
Anh ta cũng chỉ có thể cầu nguyện, tuy anh ta có thể khống chế bản thân và thuộc hạ không đi là phiền Sở Thiên, nhưng bố vợ quật cường Tưởng Thắng Lợi sẽ không nghe, trong tương lai Tưởng Thắng Lợi muốn ra tay với Sở Thiên mình có nên giúp đỡ không? Giúp đỡ tức là lại đắc tội với Sở Thiên, còn nếu không thì rõ ràng mình là người không có tình nghĩa, vợ và con cũng sẽ khinh bỉ mình.
Năm mới này dường như đã được định sẵn là không được yên ổn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.