Chương trước
Chương sau
Khi người đại diện tạo góc chết, Cảnh sát trưởng nhanh chóng đút chiếc nhẫn vào trong túi, nhờ có ngọn đèn phát hiện độ bóng của viên kim cương, nhanh chóng đoán rằng đó là chiếc nhẫn kim cương không hề rẻ, trong lòng nhanh chóng có điểm mấu chốt phán quyết sự việc, vì thế hơi hơi nheo mắt, lạnh lùng hỏi:
- Ai đánh người, tại sao lại đánh người?
Người đại diện không chút do dự chỉ vào Sở Thiên, mọi người cũng nhìn chằm chằm vào hắn, Cảnh sát trưởng liếc nhìn Sở Thiên, thấy thân hình không hề cường tráng của hắn, lại nhìn những tên vệ sĩ to lớn vạm vỡ, mặc dù nhận được ít lợi ích của người đại diện nhưng vẫn không tin tưởng mà hỏi:
- Hắn đánh tất cả vệ sĩ?
Người đại diện gật gật đầu, quả quyết nói:
- Chính là hắn đánh.
Ánh mắt cảnh sát trưởng dừng trên mặt Sở Thiên, có chút hứng thú hỏi:
- Tiểu huynh đệ, có phải cậu đánh không?
Sở Thiên vô cùng thành thực gật đầu, sau đó kể đơn giản lại câu chuyện cho cảnh sát trưởng nghe, cuối cùng yếu ớt nói:
- Do thái độ của bọn họ mới gây ra chuyện này, nếu không sao tôi lại có thể động chạm với nhiều vệ sĩ như vậy chứ? Nếu không tin ngài có thể hỏi các thành viên Ti Cơ người được gọi là "thành thật không giả dối".
Nhóm Ti Cơ đều nhận được sự tin cậy của mọi người, ngoài thực lực mà bọn họ có thì còn một nhân tố quan trọng nữa chính là thái độ thật thà mà bọn họ thể hiện ra khiến cho mọi người tin tưởng vào nhân cách của bọn họ, chính vì vậy Sở Thiên mới đem trách nhiệm đá lại cho bọn họ, nếu như bọn họ nói dối thì sẽ hủy hoại hình tượng trong lòng mọi người.
Cảnh sát trưởng là người có cơ mưu sâu xa, ông ta không muốn cho mọi người thấy mình đang thiên vị, trong tình huống gấp gáp này liền giả vờ giả vịt, nhìn Sở Thiên và thành viên nhóm Ti Cơ, nói:
- Nói về tình hình xem, các người là minh tinh, tôi tin sẽ không nói dối.
Lâm Kiêm đứng cách đó không xa bật cười khanh khách, nói dối giỏi nhất chính là nghệ sĩ, được chưa?
Thủ lĩnh của Ti Cơ gian trá hơn nhiều trong tưởng tượng của Sở Thiên. Nụ cười trên mặt vẫn vô cùng đẹp đẽ, dưới ánh đèn còn tăng thêm vài phần mị lực, đi đến trước mấy cô gái bị vệ sĩ đánh thương nói:
- Đồng chí Cảnh sát trưởng, chúng tôi nói chuyện cũng sẽ chủ quan, vì vậy cứ để những cô gái này nói ra chân tướng sự việc, các em gái, là ai đánh các em ra nông nỗi này thế?
Những cô gái được thành viên của Ti Cơ chạm vào trong lòng bắt đầu kích động lên, hoàn toàn quên nỗi đau vừa rồi bị vệ sĩ đánh, nhìn nụ cười và ánh mắt thân thiện của thần tượng, sau đó chỉ vào Sở Thiên nói:
- Là anh ta đánh chúng tôi bị thương, anh ta còn muốn các anh ấy kí tên nhưng không được nên ra tay đánh người.
Thiên Triều từ trước đến nay không thiếu nô tài, không thiếu Hán gian, thậm chí chỉ có Hán gian của Thiên Triều mới có thể lấy quân làm đơn vị, khi có sự cám dỗ của lợi lộc và tâm hồn bị bóp méo, bọn họ tuyệt đối trung thành với chủ, để biểu thị lòng trung thành có thể quay lưng lại với đồng bào hơn nữa tuyệt đối không hề lưu tình.
Sở Thiên khẽ than nhẹ, khi dân tộc trở thành những con chữ trên sách vở thì tôn nghiêm của quốc gia là từ ngữ trong từ điển.
Ánh mắt Sở Thiên đặt trên dung nhan mê người của Thẩm Thiến Thiến.
Thẩm Thiến Thiến do dự trong chốc lát, nhìn vào sự an ủi và nụ cười giả dối của thần tượng, cuối cùng vẫn đứng ra, nhẫn nhịn đau đớn trên vai, chầm chậm nói:
- Cảnh sát trưởng, các cô ấy nói dối, chúng tôi bị vệ sĩ đánh.
Cảnh sát trưởng không còn kiên nhẫn quát:
- Mấy người đang làm trò gì vậy?
Không ngờ đã hét lên làm sụp đổ hình tượng hoàn mĩ của thần tượng, Thẩm Thiến Thiến không còn để ý nữa, buồn bã thở dài nói ta toàn bộ:
- Nếu như ngài không tin có thể kiểm tra lại camera, xem ai nói dối.
Sau đó nhìn thành viên Ti Cơ nói:
- Để bảo vệ hình tượng của bản thân mà bắt các fans phải nói dối, tôi thật sự thất vọng về các người.
Cảnh sát trưởng chần chừ sau đó sai cấp dưới đi kiểm tra máy giám sát, tất nhiên không phải lấy ra làm chứng cứ mà là đem chúng đi tiêu hủy, tránh cho sự cố gắng của ông ta vì bằng chứng này mà mất hết, sau đó giao quyền cho trưởng nhóm Ti Cơ:
- Các người có muốn nói gì không?
Trưởng nhóm Ti Cơ quét mắt qua Thẩm Thiến Thiến, châm biếm nói:
- Cho dù là vệ sĩ đánh thương các người cũng không thể làm gì, chúng tôi mang quốc tịch Triều Tiên, các người không thể đụng chạm đến chúng tôi, càng quan trọng hơn là, các em gái đều rất lương thiện, tuyệt đối sẽ không tố cáo chúng tôi.
Mấy cô gái bị thương gật đầu trăm miệng một lời nói:
- Không khởi tố các anh.
Sở Thiên cười khổ lắc đầu:
- Tôi thật cảm thấy hổ thẹn vì là đồng bào của các cô.
Các cô gái có chút ngượng ngùng nhưng ngay lập tức lại lạnh lùng nói:
- Là người Thiên Triều rất vinh quang sao?
Một người thanh niên có chút kiến thức đứng ra căm thù nói:
- Chẳng qua là tham quan ô lại hoành hành, thi thoảng đứng ra đặt ra đủ loại quy tắc, giá nhà đất cao lại không điều tiết khống chế, mỗi ngày có bao nhiêu người phải chịu khổ, bao nhiêu người phải chết ngươi có biết không?
Sở Thiên nhìn người thanh niên, bình tĩnh đáp lại:
- Có biết thế nào là lòng tự tôn dân tộc không? Chính là bản thân có thể mắng nó một vạn câu hỗn đản nhưng không cho phép người ngoài nói nó một câu. Hôm nay, hành vi của các người nếu ở thời kì chiến tranh thì chính là Hán gian, đủ để đưa đi bắn chết rồi.
- Bắn chết? Vớ vẩn, chúng tôi đã xin gia nhập quốc tịch Triều Tiên rồi, không bao lâu có thể đường đường chính chính là người Triều Tiên.
Người thanh niên hùng hồn nói, tiếp tục nói ra quan điểm của mình, thậm chí trước mặt mọi người và thần tượng đắc chí nói:
- Chỉ có tự ti mãnh liệt mới dẫn đến tự tôn mãnh liệt.
Để tăng thêm sức thuyết phục, người đại diện còn thể hiện vẻ mặt xấu xa, kéo hai cô gái có chút nhan sắc, xoa xoa mông và khuôn ngực đầy đặn, vô cùng đắc ý nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Hai em đúng là xinh đẹp, có bằng lòng đêm nay phục vụ các anh không?
Hai cô gái này không hề ngượng ngùng nhìn khuôn mặt tuấn lãng của thần tượng, vô cùng vui sướng, giọng nói thì thào như trong mộng nói:
- Thật không? Em không cần phải chuyển quốc tịch cũng có thể phục vụ các anh sao? Em muốn, em muốn, chỉ cần các anh vui vẻ, em làm gì cũng được.
Người đại diện gật gật đầu:
- Đương nhiên là có thể.
- Chúng em sẽ cố gắng phục vụ tốt cho các anh.
Hai cô gái lau nước mắt chảy ra trên mặt vì vui sướng và kích động, giọng nói run run, nước mắt làm trôi lớp trang điểm trên mặt khiến họ có chút đáng thương:
- Chúng em nguyện làm tất cả những gì có thể làm vì các anh.
Những fans nữ khác cũng lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, còn các fans nam lại thống hận bản thân không phải là các fans nữ.
Sắc mặt Cảnh sát trưởng vô cùng khó coi, mặc dù ông ta thích tiền bạc nhưng ông ta vẫn còn có lòng tự tôn dân tộc. Thấy đồng bào của mình như vậy, các thành viên Ti Cơ và người đại diện đang sung sướng đứng một bên cười, trong lòng tự dưng thấy vô cùng phản cảm, quát lên:
- Im miệng, tôi đến để giải quyết công việc chứ không phải là để nghe các người nói chuyện tình cảm.
Nghe ông ta quát, những fans đang thao thao bất tuyệt bất đắc dĩ ngừng lại, dù sao quốc tịch Triều Tiên vẫn chưa tới tay thì vẫn không dám đối đầu với người thi hành pháp luật trong nước, nhưng vẫn nhìn chằm chằm khiêu khích Sở Thiên. Sở Thiên chẳng thèm tranh chấp, nói đạo lý với những người bại não chỉ khiến cho bản thân cũng bại não mà thôi, vì vậy than nhẹ rồi quay người đi về phía thang máy.
Mấy thành viên Ti Cơ thấy có Cảnh sát chống đỡ liền vội vàng chạy đến chặn trước mặt Sở Thiên. Lúc này, ai vào thang máy trước không chỉ còn là vấn đề trước sau nữa mà chính là vấn đề tôn nghiêm và danh dự, nếu như chuyện thành viên Ti Cơ bị một tên tiểu tử vô danh tranh vào thang máy trước bị truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười.
Trưởng nhóm Ti Cơ thấy vậy thì nháy mắt với người đại diện, đồng thời cố tình khiêu khích cô gái bị thương ở trong lòng:
- Không ngờ cảnh sát Thiên Triều làm việc lại bất công như vậy, thiên vị hung thủ đánh người bị thương lại hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của các em, có thể các anh sẽ không đến Thiên Triều diễn nữa, nếu không lại gây rắc rối cho mọi người.
Các fans bị đả động liền sục sôi chí khí:
- Trừng phạt hung thủ lấy lại công bằng.
Người đại diện cũng biết ý bước lên trước mấy bước hét:
- Cảnh sát trưởng, ông nhất định phải bắt hắn.
Cảnh sát trưởng nhíu mày, đang định nói gì đó thì Sở Thiên đã đứng trước mặt mấy thành viên Ti Cơ nhàn nhạt nói:
- Cút ngay.
Một tên da trắng cười lớn, coi thường nói:
- Chúng tôi không cút, có bản lĩnh thì đánh chúng tôi trước mặt cảnh sát đi?
- Đúng vậy. Không phải vừa rồi rất biết đánh sao?
Lại một tên khác hét lên, không quên châm chọc:
- Tại sao giờ lại không đánh nữa?
Bộp, bộp, bộp!
Nghe thấy mấy người đó nói, Sở Thiên không hề khách khí đưa tay ra tát mấy tên đang đứng cản đường, mấy tên thành viên Ti Cơ kêu lên thảm thiết ngã đập vào tường, sau đó giống như cái bao tải từ từ rơi xuống, che má bị đánh đỏ ửng lên quát:
- Điên rồi, điên rồi
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, không ai nghĩ Sở Thiên lại ngạo mạn như vậy, không chỉ đánh vệ sĩ và người đại diện, ngay cả thành viên Ti Cơ cũng dám đánh, gan thật sự là quá to, phải biết, phía sau các thành viên Ti Cơ đều là những công ty lớn, là sự trung thành đoàn kết của người Triều Tiên và mấy triệu fans trung thành.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, nhìn khuôn mặt khó coi của các thành viên Ti Cơ và vẻ mặt mờ mịt của tên cảnh sát, không thèm để ý phá tan trầm mặc nói:
- Thật không ngờ bọn họ lại có sở thích bị đánh. Cảnh sát trưởng, ông không trách tôi đáp ứng yêu cầu của bọn họ chứ? Mọi người đều nghe thấy chính họ yêu cầu tôi đánh bọn họ mà.
Mấy thành viên Ti Cơ còn lại không chịu được nữa kêu gào xông về phía Sở Thiên, fans cũng căm phẫn bao vây Sở Thiên, Sở Thiên duy trì nụ cười, đánh mấy tên thành viên Ti Cơ ngã lăn trên đất, còn đám fans lại bị những cảnh sát ngăn lại, phạm vi nhỏ thì ẩu đả, phạm vi lớn thì liều mạng, không ít các fans bỏ đồng hồ, dây chuyền đánh vào Sở Thiên, Sở Thiên dễ dàng tránh được rồi nhân lúc lực lượng cảnh sát suy yếu lấy thùng rác đánh úp vào đầu tên Thủ lĩnh nhóm Ti Cơ.
Mấy người Lâm Kiêm đã sớm chạy đến bên cạnh Sở Thiên, lo sợ đám fans điên cuồng kia sẽ cắn nuốt họ.
Cảnh sát trưởng rốt cuộc cũng không chịu được nữa giơ súng lên quát:
- Dừng tay.
Khẩu súng tượng trưng cho chính quyền, cũng tượng trưng cho quyền phát biểu.
Những người ở đây đều yên tĩnh lại, ngay cả những thành viên Ti Cơ đang kêu gào trên đất cũng khống chế lại tiếng kêu, Cảnh sát trưởng thấy mình khống chế được tình hình lại sờ vào chiếc nhẫn kim cương trong túi, quay đầu nhìn Sở Thiên nói:
- Bất kể là vệ sĩ có phải là cậu đánh hay không, bây giờ cậu đánh người là chứng cứ chính xác, phiền cậu theo chúng tôi về sở cảnh sát điều tra.
Sở Thiên không để ý đến cảnh sát, nhìn về phía Tô Dung Dung, giơ tay về phía bọn họ bảo tiến vào thang máy, Cảnh sát trưởng thấy Sở Thiên không thèm để ý đến ông ta liền cảm thấy quyền uy bị khiêu chiến, nổi giận lôi đình lấy súng ra chỉ vào Sở Thiên đang đi vào thang máy hét lớn lên:
- Cậu dám kháng lệnh, có tin tôi bắn chết cậu không?
Lâm Kiêm và Thẩm Thiến Thiến đang định nói rõ thân phận, Sở Thiên lại than nhẹ, những việc này chưa giải quyết ổn thỏa vẫn là để hắn tự ứng phó một chút, vì vậy tiến lên trước mấy bước đến bên cạnh Cảnh sát trưởng.
Trong khi Cảnh sát trưởng bị khí thế của mình bức lui thì bỗng nhiên xảo quyệt cướp lấy súng ở tay ông ta, sau đó ôm chầm lấy bờ vai ông ta.
Cảnh sát trưởng trong nháy mắt bị Sở Thiên khống chế, vô cùng hoảng sợ nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi:
- Cậu muốn làm gì? Tấn công cảnh sát là tội lớn.
Sở Thiên mỉm cười, nói:
- Cảnh sát trưởng, có phải nhẫn rất đẹp không? Có cần phải để cảnh sát đến điều tra máy giám sát hay không?
Cảnh sát trưởng không ngờ hành động bí mật như vậy cũng bị Sở Thiên phát hiện, sau lưng nhất thời toát mồ hôi nói:
- Tôi không hiểu ý của cậu.
Sở Thiên dùng ánh mắt như đao nhìn lão ta, nhàn nhạt nói:
- Tiếu Thanh Băng muốn vu hãm tôi cướp súng tấn công cảnh sát, kết quả tôi đã bắn anh ta ba phát, không biết ngài Cảnh sát trưởng muốn tố cáo tôi tội danh gì? Có phải cũng muốn tố cáo tôi tội tấn công cảnh sát không?
Sắc mặt Cảnh sát trưởng đột nhiên thay đổi, việc Tiêu Thanh Băng bị người cướp súng tấn công, toàn bộ giới cảnh sát Hongkong đều biết, hơn nữa còn ra lệnh truy bắt hung thủ khắp nơi, nhưng chưa đến mấy giờ thông lệnh lại bị gỡ xuống, sau đó thì cũng bỏ đấy. Khủng bố nhất là nội bộ truyền tin rằng, hung thủ không hề kiêng nể mà đánh cảnh sát răng rơi đầy đất.
Nghĩ đến đó, Cảnh sát trưởng đã biết gặp phải người không thể đắc tội, đồng thời cảm thấy hối hận vì đã lấy chiếc nhẫn kim cương, Sở Thiên dường như thấy được tâm trạng hỗn loạn của ông ta, lập tức trả lại súng sau đó quay người vào thang máy, tiếng kêu gào điên cuồng của thành viên Ti Cơ và đám fans dần dần tĩnh lại.
Cảng Victoria vẫn sáng đèn mê người như vậy nhưng nỗi lòng đám người Sở Thiên lại bị ảnh hưởng nhiều, thậm chí có vài phần áp lực, Thẩm Thiến Thiến chần chừ trong chốc lát đưa bàn tay trắng mịn trước mặt Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, xin lỗi.
Sở Thiên nắm chặt tay cô sau đó buông ra, bình tĩnh nói:
- Quay về đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.