Cà phê Lam Sơn phảng phất hương thơm, mùi hương đậm đặc và hấp dẫn. Sở Thiên nhẹ chỉ vào chỗ ngồi, thản nhiên nói:
- Tôi là người thân của Lý tiên sinh. Toàn quyền thay mặt ông ấy lo lắng xử lý chuyện tiền chuộc. Tuy nhiên mới sáng sớm đã nói chuyện tiền dường như có chút tục tằn rồi. Nhưng Trương Tử Hào, có can đảm uống ly cà phê với tôi không?
- Ha ha ha!
Trương Tử Hào cười phóng khoáng. Không chút do dự ngồi lên ghế. Nhìn chằm chằm Sở Thiên khen:
- Tiểu huynh đệ, tôi tung hoành giang hồ mười mấy năm. Sống chết mấy phen, lần đầu tiên có người hỏi tao có can đảm hay không, ngươi thực là có dũng khí. Vì điểm này tao sẽ uống với mày.
A Quyền và A Dũng kinh ngạc. Lên tiếng gần như cùng lúc:
- Anh Hào, đừng uống.
Trương Tử Hào lắc đầu cười, bình tĩnh nói:
- Không sao!
Lập tức bưng cà phê lên ngửa đầu uống cạn, sự can đảm hơn người hiện rõ, ngay cả Sở Thiên cũng không thể không ngưỡng mộ sự can đảm của gãm quả nhiên là loại người làm việc lớn. Chẳng trách dám bắt cóc tống tiền vơ vét tài sản Lý gia, còn đưa ra giá trên trời mà bọn khủng bố cũng không dám hét.
Sau khi Trương Tử Hào uống cà phê xong liền châm một điếu thuốc, nhả khói ra, ngẩng đầu nhìn sương khói nồng nặc vây quanh ánh đèn lờ mờ chiếu xuống chầm chậm trôi trên khoảng không, càng ngàng càng khuếch tán, càng lúc càng mờ nhạt tiếp đó ngăn ra thành từng đốt liên tiếp, cuối cùng tiêu tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540987/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.